Tam Quốc Tranh Phong

Chương 213

- Đại công tử, Uyển Nhi từ nhỏ lẻ loi một mình được lão nô thu dưỡng, cũng không có thân phận gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành thị thiếp của Đại công tử.
Dường như biết được tâm tư của Lưu Kỳ, Chương Bá mở miệng nói, một câu trực tiếp bác bỏ hi vọng của Lưu Kỳ, âm thâm nhắc nhở Lưu Kỳ không thể phá vỡ quy củ cũ.
- Ừ.
Lưu Kỳ thở dài nói tiếp:
- Vậy thị thiếp đi, chuyện này giao cho Chương Bá sắp xếp, cho Uyển Nhi một thân phận càng sớm càng tốt.
- Đại công tử yên tâm, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay, tất nhiên sẽ khiến đại công tử vừa lòng.
Thấy Lưu Kỳ không có ý giằng co, Chương Bá thở phào nhẹ nhõm sắc mặt vui mừng nói.
- Đúng rồi, Uyển Nhi là do Chương Bá từ nhỏ nuôi dưỡng, vì sao ta chưa từng nghe Chương quản gia nói qua. – Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn Chương Bá.
- Đại công tử có điều chưa biết, trước đây ít năm lão nô thu dưỡng Uyển Nhi và Tình Nhi, ngay tại ngoài phủ hai nàng bị mua vào một tiểu viện, hai nữ tử ở bên trong một khu nhà nhỏ, thời gian trước đó đại công tử đột nhiên bị bệnh nặng, lão nô lại không tuyển được người từ bên ngoài, liền cho hai nàng ấy đến hầu hạ.
- Hóa ra là vậy.
Lưu Kỳ gật đầu không hỏi lại, tuy nhiên trong lòng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Đồng thời trong lòng đối với Chương Bá càng có cảm giác khó hiểu.
Đầu tiên là mẹ của Lưu Kỳ thân thế rất kì lạ, sau đó vì sao qua đời, tất cả mọi người nói là do ốm chết, thế nhưng Chương Bá cũng là suu đoán hàm hồ, sau cùng lại là bạn cũ của Tả Từ, hiện tại ngay cả Uyển Nhi, Tình Nhi đều có quan hệ sâu sắc với Chương Bá, có điều những điều này nói Chương Bá gây bất lợi cho hắn thì hắn tuyệt đối không tin tưởng.
Lúc Chương Bá nhắc đến mẫu thân thì sự yêu thương trong ánh mắt tuyệt đối không thể nào là giả, mấy năm nay chiếu cố hắn cẩn thận. Mà quan trọng hơn là bản thân hắn cũng không có gì để Chương Bá thèm muốn.
- Không biết vị bằng hữu Chương Bá kia xưng hô thế nào?
Đem nghi ngờ trong lòng kìm xuống, Lưu Kỳ hỏi, đối với người trung niên kia Lưu Kỳ cũng rất tò mò, hay là nói tò mò đối với người trung niên phía sau Tả Từ.
- Ha ha, người đó là Trần Huyền, là nhị đệ tử thứ hai của tiên nhân Tả Từ, từ nhỏ đã theo Tả Từ tu đạo. Tuy nhiên mặc dù Tả Từ là đạo sĩ, nhưng kinh, sử, tử, tập không có chỗ nào là không thông, không có chỗ nào không hiểu, mà võ nghệ cũng không tầm thường, vì vậy đệ tử của ông ta cũng đều đi theo ông ta học lướt qua bách gia, đều thông tuệ. – Chương Bá cười nói.
- Chương Bá rất quen thuộc với Tả Từ? – Lưu Kỳ hỏi.
- Đúng vậy, trên Trần Huyền còn có một vị sư huynh tên là Cát Huyền. Cát Huyền so với Trần Huyền còn ưu tú hơn mấy phần, lúc trước trong một lần ta đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Tả Từ mang theo sư huynh đề bọn hắn, trò truyện với nhau rất vui, thầy trò bọn họ như ba người bằng hữu, vứt bỏ hết mọi quy củ bổn phận sang một bên, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút hoài niệm. – Chương Bá nhớ lại nói.
- Tả Từ kia là người thế nào? Thực sự giống như đồn đại? – Lưu Kỳ hỏi.
- Không có, Tả Từ cũng không khác gì người thường, hắn thông hiểu thiên văn địa lý, giỏi về quan sát tinh tượng, y thuật võ nghệ cũng đều không tầm thường, lại thường xuyên giúp đỡ người khác. Những người sau khi được hắn giúp đỡ thì xưng hô hắn là thần tiên, đây chẳng qua là mọi người đồn đại thôi.- Chương Bá lắc đầu nói.
Tả Từ là một người thường, Lưu Kỳ có nghe Trần Huyền nói qua, hiện tại lại nghe Chương Bá nói trong lòng lại tin thêm vài phần, trong lịch sử không thiếu người giỏi về bói toán, quan sát tinh tượng, Tả Từ tinh thông những thuật này bị người đời nói thành thần tiên cũng không có gì lạ.
- Đại công tử nếu không có chuyện gì khác, lão nô đi chuẩn bị trước.
Chương Bá bắt gặp Lưu Kỳ không nói lời nào ôn hòa nói.
- Ừ.
Lưu Kỳ gật đầu để tiễn bước Chương Bá, sau khi ở trong sân luyện mấy lần kiếm pháp mới để tỳ nữ tắm rửa, mặc quần áo.
Lưu Kỳ trở lại trong phòng, Uyển Nhi đã thức dậy, lúc này Uyển Nhi mặc quần áo chỉnh tề chỉ bảo mọi người chuẩn bị hàng hóa cho Lưu Kỳ, nhìn thấy Lưu Kỳ trở về Uyển Nhi mang theo mấy người vội vàng hành lễ nói:
- Nô tì chào đại công tử.
Lưu Kỳ khoát tay nâng Uyển Nhi dậy, ấm giọng nói:
- Về sau những chuyện này để hạ nhân họ làm.
Nói xong kéo Uyển Nhi đi dùng bữa, sau khi dặn Uyển Nhi nghỉ ngơi nhiều mới ra sân.
Ra sân trước Lưu Kỳ vào sân sau, đẩy cửa đi vào phòng, Trần Huyền đang xem xét thương thế của Đại Kiều. Ngày hôm qua Trần Huyền không chỉ mở phương thuốc cho Đại Kiều, mà còn châm cứu cho nàng, sau đó lại cắt phóng độc huyết trong vết thương của nàng, trải qua trị liệu ngày hôm qua, thân thể của Đại Kiều đã không yếu ớt như hôm qua nữa.
Lưu Kỳ đi vào trong phòng, vài tì nữ thi lễ thì bị Lưu Kỳ ngăn lại, đứng ở một bên lẳng lặng quan sát Trần Huyền.
Một lúc lâu sau Trần Huyền mới đứng lên, nhìn về phía Lưu Kỳ nói:
- Độc tính đã tạm thời được khống chế, tuy nhiên thuốc áp chế loại độc này độc tính càng phải mạnh mẽ, có chuyện gì phải cho ta biết ngay.
- Vây đa tạ tiền bối. – Lưu Kỳ chắp tay nói.
- Không có gì. – Trần Huyền nói một tiếng liền đứng lên rời khỏi.
Lưu Kỳ đi đến trước giường, thấy sắc mặt Đại Kiều không còn tái nhợt như hôm qua, nhẹ nhàng thở hắt ra hỏi:
- Các nàng đã dùng cơm chưa?
Đại Kiều hơi cười lộ ra hàm răng trắng tinh thấp giọng nói:
- Còn chưa, đại phu nói phải chờ khi ông ấy xem xong mới có thể dùng bữa.
Vì không biết tên người trung niên nên Đại Kiều đành phải xưng hô người trung niên là đại phu.
- Ha ha, đó là tiền bối Trần Huyền, lần này phải đa tạ ông ta. - Lưu Kỳ lắc đầu cười nói.
- Vâng, cũng phải đa tạ đại công tử nhiều. – Đại Kiều nói.
- Tạ ơn hắn làm cái gì, nếu không vì hắn tỷ tỷ đâu biến thành bộ dạng như vậy. – Tiểu Kiều bên cạnh bĩu môi nói.
- Muội muội.
Đại Kiều nhìn tiểu Kiều trầm giọng nói.
- Tốt lắm, hai người cứ trò chuyện đi, ta muốn đi dùng bữa rồi. – Tiểu Kiều nói xong cũng đi ra ngoài.
Gặp Tiểu Kiều như thế, hai người bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu Kiều vừa mới lao ra sân thì thấy Cam Ninh đã đi tới nói:
- Phu nhân.
Tiểu Kiều cũng không để ý, thuận miệng hỏi:
- Chuyện gì?
- Kính xin phu nhân đi vào nói một tiếng, nói mạt tướng có chuyện quan trọng cầu kiến. – Cam Ninh khom người nói.
- Ngươi chờ một chút.
Nói xong Tiểu Kiều đi vào gọi Lưu Kỳ, tuy nhiên vừa bước vào có chút nghi ngờ hỏi:
- Vừa rồi ngươi gọi ta là cái gì?
- Phu nhân ạ. – Cam Ninh cũng nghi ngờ nói.
- Ngươi …
Tiểu Kiều chỉ vào Cam Ninh nổi giận, một hồi lâu sau mới hừ lạnh một tiếng rời khỏi.
Tiểu Kiều mặt lạnh trở lại trong phòng, nhìn Đại Kiều và Lưu Kỳ đang trò chuyện với nhau, hừ lạnh một tiếng nói:
- Có người tìm ngươi.
Nói xong cũng không để ý tới Lưu Kỳ ngồi cạnh Đại Kiều.
- Đại công tử đừng để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận