Tam Quốc Tranh Phong

Chương 416

Ngón tay Quách Gia dùng sức bấm đùi mình một cái, cảm giác đau đớn ở đùi khiến cho hắn biết đây không phải nằm mơ. Hán Trung hầu, từ khi nào lại xuất hiện một cái Hán Trung hầu vậy.
Đây chính là một quận, phong ấp hầu trước gì đó cũng còn chưa tính toán đến một quận, coi như là Vương Tước bình thường cũng không cao hơn một quận, vậy mà Lưu Kỳ này mở miệng lại muốn mình được phong ấp làm Hán Trung quận! Mà Hán Trung quận này cũng không phải là một quận bình thường, đây chính là nơi long hưng vào thời tổ tiên lúc trước, được coi là một trong những quận giàu có nhất thiên hạ, vậy mà Lưu Kỳ lại muốn Thiên Tử phong Hán Trung quận cho hắn, nếu không phải đã nghe Mã Tắc cao giọng chứng thực lại, Quách Gia còn cho là mình đã nghe lầm.
- Dã tâm của Lưu Kỳ thật lớn!
Tuân Du hít sâu một hơi, nhìn về phía Mã Tắc tràn đầy khiếp sợ, mở miệng muốn Hán Trung quận, dã tâm này của Lưu Kỳ không phải hiển nhiên rồi.
- Ha ha, Hán Trung hầu, được! Được! Ngươi thật to gan, ngươi cũng biết Hán Trung ra sao rồi? Ngươi cũng biết phong ấp Hầu tước lớn như nào rồi? Hán Trung hầu, ngươi chính là đại nghịch bất đạo, đáng tru di cửu tộc!
Tào Tháo giận quá mà cười, đứng lên, hai mắt ầm ầm phóng hỏa nhìn về phía Mã Tắc, nếu đây không phải là triều đình, hẳn là hắn đã sớm ăn tươi nuốt sống người này rồi.
Ban đầu nghĩ mời chào một nhân tài, khiến cho Lưu Kỳ mất mặt, không ngờ kết quả lại là chính mình bị người khác chê cười, thiếu niên này căn bản đã đào một cạm bẫy chờ hắn nhảy vào. Hô hấp của Tào Tháo trở nên dồn dập, hai mắt biến thành lạnh như băng, chưa khi nào chịu thiệt thòi như vậy, một thiếu niên hơn mười tuổi mà lại dám nói ra mấy lời như vậy, thực sự đã khiến hắn tức giận.
- Dưới Quan nội hầu chia làm Quan Trung hầu và Quan ngoại hầu, còn có huyện hầu, đình hầu, xã hầu. Ngoài ra còn có vạn hộ hầu, Thiên hộ hầu.
Mã Tắc tiến lên một bước, cao giọng nói.
- Vậy ngươi đã biết rõ một quận có bao nhiêu bách tính? Ngươi đã thấy qua có quận hầu chưa?
Hai mắt Tào Tháo nhíu lại, lạnh lùng hỏi.
- Hừ, trước kia không có thì sau này có, công lao của Đại công tử cao như vậy, một quận hầu này sao lại không được? Chẳng lẽ hầu tước cũng là lúc trước có luôn sao, lúc đó chẳng phải cũng sau này mới xuất hiện sao, vậy vì sao không thể vì tài cán của Đại công tử mà thiết lập (quận hầu) xuất hiện như vậy!
Mã Tắc không chút sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Tào Tháo, lãnh đạm nói.
Tào Tháo nghe vậy liền bị trì trệ, ngay từ đầu hầu tước cũng không có, thậm chí là đình hầu, huyện hầu cũng do phải trấn án mấy vị võ tướng mà mấy năm nay mới bắt đầu xuất hiện. Mã Tắc nói không sai, nếu có thể thiết lập mấy tước vị cho mấy võ tướng ở dưới Nam tước, vậy vì sao không đủ cơ sở để thiết lập (chức vị) cho Lưu Kỳ!
(ở thời kì Ngụy – Tam quốc, bắt đầu là nhóm hầu phía trên thiết lập gồm ngũ đẳng tước: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam; bên dưới là Quan nội hầu thiết lập Quan trung hầu và Quang ngoại hầu, chia nhóm hầu ra thì có huyện hầu, xã hầu, đình hầu. Đến thời kỳ Tấn, hàu có Khai quốc quận hầu, Khai quốc huyện hầu, Khai quốc hầu, ở dưới Khai quốc nam tước còn có xã hầu, đình hầu, Quan nội hầu, Quan ngoại hầu)
Nhưng thực sự khiến cho Tào Tháo khó xử là Lưu Kỳ là kẻ thù của hắn, chức vị hầu tước xuất hiện trên người của Lưu Kỳ thực sự khiến hắn không cam lòng. Hơn nữa Hán Trung chính là nơi giao tranh binh gia, sao có thể tặng không cho Lưu Kỳ được.
- Hừ, nếu công lao thực sự ngập trời, đừng nói là một quận hầu, cho dù là hầu tước, công tước đếu có thể được. Nhưng hiện giờ Lưu Kỳ mới chỉ lập được một chút công lao, chưa có tư cách được phong quân quận hầu.
Tào Tháo hừ lạnh một tiếng, nói.
Công, Hầu, Bá, Tử, Nam! Lưu Biếu được phong làm Võ Hầu, Võ Hầu này cũng được liệt vào nhóm Hầu, có thể so với cả Quan nội hầu, tước vị này cũng chỉ thấp hơn Công tước một bậc, Lưu Kỳ là con cả của Lưu Biểu, đáng lẽ nên thừa kế tước vị này, nhưng Lưu Kỳ lại bỏ cái chính yếu, lấy cái phụ, muốn làm một Hán Trung hầu, dụng ý của Lưu Kỳ đã quá rõ ràng rồi.
- Đại công tử là dòng họ Hán thất, địa vị kính trọng. đáng nhẽ nên có tước vị, Nếu không phải do thiên hạ đại loạn, kẻ gian sớm thao túng triều cương, Đại công tử đã sớm là Hầu tước ròi, sao phải để ý một quận hầu nho nhỏ này!
Mã Tắc vẫn như cũ, không thuận theo, không buông tha, cười lạnh nói.
Tuy rằng trên mặt Mã Tắc không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã rất kích động rồi. Đừng nói là một quận hầu, kể cả một đình hầu nho nhỏ, đối với hắn đều là ước mơ tha thiết đấy!
- Ngươi…
Tào Tháo chỉ vào Mã Tắc, thốt không nên lời, hắn đương nhiên nghe ra được trong miệng Mã Tắc chỉ kẻ gian tà chính là bản thân hắn, tuy rằng thống trị thiên hạ không ít, nhưng dám cáng đáng đến nói trước mặt hắn chỉ có một mình Mã Tắc, nếu không phải e dè địa vị ở Kinh Châu của người này, chỉ sợ Tào Tháo đã sớm trực tiếp sai người lôi hắn đi chém đầu, dù sao có thể đi theo Tống Trọng Tử đến đại điện, tay cầm phù tiết nếu không phải Chính sử cũng là Phó sử, những người khác căn bản không có quyền cầm phù tiết.
- Chuyện Quận hầu cũng là chuyện trọng đại, không thể không thận trọng. Sứ giả vừa một đường tiến đến Hứa Đô, đi tàu xe mệt nhọc, vậy vừa vặn ở Hứa Đô nghỉ ngơi một thời gian, ba ngày sau, đợi Thiên tử và Tư Không bàn bạc qua rồi sẽ cho quyết định, sứ giả nghĩ như thế nào?
Đang lúc Tào Tháo thấy khó xử, đột nhiên Quách Gia đứng lên, khom người nói.
Nói như nào thì Lưu Kỳ cũng không thể phong làm Hán Trung hầu, nếu không phá lệ một lần, sau này sẽ có nhiều người mơ ước chức vị Quận hầu, chư hầu tổn hại ngày càng nghiêm trọng. Bất kể là chư hầu nào cũng chẳng muốn có thêm mấy đối thủ đâu.
Tào Tháo thật sâu, nhìn thoáng qua Mã Tắc, hít một hơi nói:
- Vậy thì mời sứ giả đi tới dịch quán nghỉ tạm!
Nóng xong cũng chẳng đợi Thiên tử rời khỏi đã phất tay áo bỏ đi.
Lưu Hiệp ở phía trên cũng nhìn qua ba người tống Trọng Tử, đứng dậy rời khỏi, sau đo mọi người trên đại điện cũng túm năm tụm ba rời đi.
Tuân Văn Nhược lắc đầu, đi trước ba người Tống Trọng Tử, đưa ba người tới dịch quán nghỉ tạm, tuy nhiên hiển nhiê do sự tình trên đại điện, thái độ cũng không nhiệt tình như lúc trước.
... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Ở một nơi trong đại điện, Thiên tử Lưu Hiệp vừa mới rời khỏi triều đình lúc này đang thoáng cau mày, nhìn về phía ngoài cửa, dường như đang chờ ai đó.
Tiếng bước chân vang lên, một ông lão mặc bào phục đi đếm, ông lão này cũng đã hơn năm mươi tuổi, giữ râu dài, lúc đi vào lại không có chút thần thái của một cụ già, ngược lại khiến cho người ta có một cảm giác kiện khang. Ánh mắt ông lão cực kỳ sang ngời, ánh mặt sắc nhọn, chỉ có điều đang chau mày, giống như có chuyện phiền lòng.
- Lão thần bái kiến bệ hạ!
Ông lão đi vào đại điện, tới trước mặt Lưu Hiệp khom mình, thi lễ nói.
Lưu Hiệp thấy ông lão tiến vào vội vàng đứng lên nâng ông lão dậy, gương mặt âm trầm cuối cùng cũng nở một nụ cười:
Bạn cần đăng nhập để bình luận