Tam Quốc Tranh Phong

Chương 365

Lỗ Túc cười nói. Toàn bộ thành Giang Hạ có thể dưới tình huống bị vây khốn vẫn gọn gàng ngăn nắp, tuy có Gia Cát Lượng tham dự trong đó nhưng người trước mắt công lao không thể không tính.
- Ha hả, các hạ nói đùa.
Mã Lương không để ý cười nói.
Hai người đi trên đường cười cười nói nói, không bao lâu đã đến bên ngoài phủ Thái thú. Lỗ Túc làm sứ giả Giang Đông nếu gặp mặt trong quân doanh đích thực có chút không ổn.
- Tướng quân và quân sư đã chờ ở trong phủ.
Mã Lương hướng Lỗ Túc nói.
Mã Lương vừa nói xong đã gặp hai người Vắn Sính và Gia Cát Lượng song song đi ra.
- Đã sớm nghe danh Tử Kính là nhân tài Giang Đông, hôm nay gặp quả là đã đạt tâm nguyện nhìn thấy người.
Gia Cát Lượng chắp tay nói.
- Ha Hả, Khổng Minh quá khen rồi, Ngọa Long Phượng Sồ thế nhưng đã nổi danh Giang Đông, tại hạ đã sớm muốn diện kiến.
Lỗ Túc đồng dạng chắp tay nói.
- Vị này hẳn chính là thống lính Văn Sính của Phi Long quân đi, quả nhiên anh võ bất phàm.
Lỗ Túc nhìn về phía Văn Sính cười nói.
Văn Sính đối mặt với người Giang Đông tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt, chỉ gật gật đầu không nói gì, Gia Cát Lượng ở một bên đưa tay ra nói:
- Tử Kính, mời!
Không lâu mấy người liền đi tới đại điện, phân ra ngồi xong thì có thị nữ đưa trà bánh và rượu đến.
- Không biết Tử Kính lần này đến Giang Hạ là có chuyện gì?
Gia Cát Lượng mở miệng hỏi.
- Tại hạ lần này đến là vì chuyện lui binh của Giang Đông.
Lỗ Túc cũng không giấu diếm nói thẳng luôn.
- Ồ, Ngô Hầu muốn lui binh thì trực tiếp dẫn binh mã về Giang Đông là được, vậy thì Tử Kính lần này đến là vì việc gì?
Gia Cát Lượng thật sự không biết Lỗ Túc này đến Giang Hạ là vì cái gì.
- Ta nghĩ việc lương thảo của trăm ngàn quân Giang Đông bị đốt chắc hẳn Khổng Minh đã biết rồi, tại hạ lần này đến là mượn ít lương thảo của Kinh Châu, để cho đại quân có thể trải qua đoạn thời gian này.
Lỗ Túc nghiêm mặt nhìn mọi người nói.
- Cái gì?
Lỗ Túc vừa nói xong, trên đại điện Văn Sính, Mã Lương thậm chí là Gia Cát Lượng đều kêu lên, không ngờ Giang Đông lại muốn mượn lương thực Kinh Châu, đây chính là trò cười nhất của thiên hạ, mấy người trên đại điện đều lộ ra sắc mặt kinh hãi, lộ vẻ không thể tin được.
- Tử Kính không phải đang nói đùa đó chứ?
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, che dấu sự khiếp sợ vừa mới lộ ra vì việc mượn lương.
- Tại hạ không hề nói đùa, lần này tại hạ đích thật đến Kinh Châu để mượn lương thực.
Lỗ Túc sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Văn Sính là người đầu tiên không thể kìm được đập một quyền lên trên mặt bàn, vẻ mặt âm trầm. Ông cũng không phải là một người không thể nhẫn nại, nếu không thì cũng không vào lúc đại quân Giang Đông đánh vào Kinh Châu một thời gian dài như thế mà không nghe không hỏi, nhưng khi ông nghe đến Giang Đông muốn mượn lương thực Kinh Châu đã nhịn không được mà tức giận.
Lần giao chiến này là bởi Giang Đông xuất binh đầu tiên, hơn nữa đại quân Giang Đông lại công chiếm trọn vẹn toàn bộ Giang Hạ, nếu không phải ba thành Giang Hạ, Hạ Khẩu cùng Tây Lăng khổ sở chống đỡ thì lúc này cả thành Giang Hạ chỉ sợ đã rơi vào tay Giang Đông rồi, Giang Đông cũng sẽ nhiều thêm một mảnh đất. Hơn nữa mấy vạn quân Giang Hạ cùng hai vạn Phi Long quân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn binh mã Giang Đông tàn sát ở Giang Tây, điểm này Văn Sính tuy có thể nhịn được, nhưng không thể nói trong lòng ông không tức giận.
Lúc này nghe đến Lỗ Túc đến Giang Hạ muốn mượn lương thực của Kinh Châu, sự phẫn nộ trong lòng Văn Sính cũng không thể áp chế được nữa, giờ đây vẻ mặt dữ tợn, nếu không phải trong lòng ông còn có mấy phần lí trí, chỉ sợ ông sớm đã sai người đem lôi Lỗ Túc ra ngoài xử trảm rồi.
Mà Mã Lương một thân nho phục đứng ngay bên cạnh lúc này cũng vẻ mặt âm trầm, lương thảo Giang Đông là do Kinh Châu phái người thiêu sạch, hiện giờ lương thảo Giang Đông vừa thiêu cháy xong liền phái người đến Kinh Châu mượn lương thực, đây là đem Kinh Châu đặt ở đâu?
Hơn nữa đây là chiến tranh mà Giang Đông khơi mào đầu tiên, giờ chịu thiệt lại chạy đến Kinh Châu xin trợ giúp, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ mà.
- Tử Kính không cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười sao?
Gia Cát Lượng bên cạnh Văn Sính tay cầm quạt lông ngỗng vẻ mặt lạnh lùng nói. Lúc này nếu như thực sự mược được lương thực khi đến Kinh Châu, vậy Kinh Châu còn mặt mũi nào mà tồn tại.
Lương thảo của Giang Đông chính là do kế sách của y mà bị đốt, giờ lại phải người đến Kinh Châu mượn lương há khác nào chẳng để Kinh Châu vào trong mắt. Giang Đông này có thể coi là chiến bại rồi, nếu như đã bại, vậy Kinh Châu không bắt Giang Đông bồi thường đã là quá tốt rồi, vậy mà Giang Đông ngược lại đến mượn đồ của Kinh Châu, đúng là nực cười. Lúc này Gia Cát Lượng tính khí có tốt đến đâu cũng không thể cho Lỗ Túc sắc mặt tốt được.
- Ha hả, các vị không cần như vậy, nếu như mược được tự nhiên sẽ phải trả, điểm này tại hạ có thể lấy mạng ra đảm bảo.
Lỗ Túc trịnh trọng nói, gã biết chuyện này không đơn giản như bề ngoài, nhưng đến Giang Hạ mới biết được chuyện này so với gã nghĩ còn khó khăn hơn nhiều.
- Trả? Cho Giang Đông mược còn có thể lấy lại sao? Không bằng lấy đồ trước đó cướp của Giang Hạ đổi lại thì sao?
Văn Sính cười lạnh nói.
Mấy năm nay cùng Giang Đông đánh qua không biết bao nhiêu lần, nên những gì liên quan đến Giang Đông đều chán ghét vô cùng, lúc này nghe Lỗ Túc nói mượn lương thực còn nói sẽ trả, y sao không buồn cười. Những năm này Giang Đông cướp đồ của Giang Hạ còn ít sao? Những thứ ấy y chưa bao giờ nhìn thấy Giang Đông trả lại.
- Văn tướng quân nói đùa, mấy ngày nay hai bên giao chiến, những thứ kia sao có thể coi là cướp. Ta nghĩ nếu như binh mã Kinh Châu tấn công Giang Đông cướp đồ hẳn là cũng sẽ không trả lại đúng không?
Lỗ Túc cười cười lắc đầu nói.
- Hừ, ý ngươi nói là Kinh Châu ta không bằng Giang Đông?
Văn Sính cười lạnh, Lỗ Túc nói thật nhẹ nhàng, Kinh Châu tấn công Giang Đông cướp được thứ gì coi như là của Kinh Châu, nhưng hơn mười năm này Kinh Châu chưa từng đánh vào Giang Đông lần nào.
- Văn tướng quân hiểu lầm tại hạ rồi, lấy thế lực của Kinh Châu, nếu như có tâm như thế, chỉ sợ Giang Đông sớm đã là thế lực dưới trướng Lưu Kinh Châu rồi, làm gì có ngày nay.
Lỗ Túc cười khổ nói. Mấy năm trước Giang Đông một mảnh hỗn loạn, nếu Lưu Biểu thật sự xuất binh tấn công Giang Đông, nói không chừng Giang Đông lúc này đã nằm dưới sự thống trị của Lưu Biểu rồi.
- Tướng quân, ta biết rằng lương thảo của mười vạn đại quân đối với Kinh Châu không coi là gì, nhưng đây đối với Giang Đông mà nói khó lại càng thêm khó. Hiện giờ lương thảo mười vạn đại quân đang báo gấp nếu như không mượn Kinh Châu, chỉ sợ mười vạn quân không yên ổn, đến lúc đó chủ công nếu như quyết đánh đến cùng thì ngay cả Kinh Châu cũng không thể chịu nổi hậu quả này.
Lỗ Túc đột nhiên mở miệng nói.
- Ta có thể cho rằng đây là Giang Đông đang uy hiếp Kinh Châu hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận