Tam Quốc Tranh Phong

Chương 554

Tự Thụ trịnh trọng nói Những người này tuy ở đây nhưng không nhất định mọi người đều quyết định tới Kinh Châu, có một số người vẫn còn đang xem chừng.
Quả nhiên, Tự Thụ nói xong mấy người trong đó tái mặt, ánh mắt lóe lên, hồi lâu mới như hạ quyết tâm nhìn Tự Thụ.
- Trận chiến này bị bại không phải là tội của chúng ta, việc này trong lòng các vị ở đây đều hiểu rõ, tại hạ không cần nhiều lời nữa. Hiện tại nơi này có mấy vạn binh mã, nếu toàn bộ chạy tới Kinh Châu thật sự không dễ dàng, bởi vậy cần phải có một người ở lại, thống lĩnh binh mã ẩn núp đợi chờ ngày sau.
Nói xong không biết từ chỗ nào lao ra gần trăm sĩ tốt, vây chung quanh Tự Thụ, phòng ngừa tin tức bị tiết lộ ra ngoài.
Tự Thụ nói xong, mọi người đều cúi đầu, không nói gì, chỉ có ba người Cao Lãm, Trương Cáp và Hứa Du là trầm tư.
- Các ngươi đem binh lính dưới trướng không muốn ở lại quay về đi, việc này ta tự có kế hoạch.
Tự Thụ nói.
Hơn mười tướng lĩnh tản ra bốn phía, đều tự tụ tập binh lính dưới trướng của mình lại nói rõ tình huống lúc này. Gần một khắc đồng hồ đã có quá nửa binh lính rời khỏi, chỉ còn lại một vạn năm ngàn binh lính.
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.
Đợi cho chư tướng tụ tập lại, Tự Thụ nói.
Mọi người đều biến đổi sắc mặt, gật đầu đi theo Tự Thụ. Bất kể là bởi vậy mà giải tán binh lính hay là thám báo Viên Thiệu phái ra, vị trí của họ bất cứ lúc nào cũng đều có thể bại lộ, dưới cơn giận giữ Viên Thiệu rất có thể sẽ bỏ lại Tào Tháo, trực tiếp dẫn dắt đại quân đi tiêu diệt bọn họ.
- Tiên sinh, mạt tướng nguyện ở lại.
Một nơi trong rừng rậm, Cao Lãm chắp tay nói với Tự Thụ.
- Hả, vì sao ngươi ở lại?
Tự Thụ cười nhìn Cao Lãm.
- Lần trước mạt tướng và tiên sinh cùng nhau đi tới Kinh Châu, tiên sinh từng nói Kinh Châu khuyết thiếu võ tướng mưu sĩ. Gia Cát Lượng, Bàng Thống đều là mưu sĩ số một số hai, có thể bày mưu tính kế cho Lưu Kỳ, mà trong võ tướng bên cạnh Lưu Kỳ Triệu Vân, Ngụy Diên tuy tuổi trẻ, nhưng lại có thể đảm nhiệm thống lĩnh một quân. Đó là nội tình Kinh Châu khuyết thiếu nhân tài mà tiên sinh nói, là nhân tài vô số mới đúng, còn có tầng quan lại có kinh nghiệm, những người này bất kể là mưu sĩ hay võ tướng, đều có thể trợ giúp Kinh Châu trấn thủ địa phương, thống trị địa phương, khiến cho Kinh Châu có thể mau chóng phát triển.
Mạt tướng tài võ không thể thắng được hai người Triệu Vân, Ngụy Diên, mà lãnh binh ở Kinh Châu không ai là không kém, bởi vậy cho dù theo tiên sinh tới Kinh Châu cũng chưa chắc tranh công được với Triệu Vân, Ngụy Diên, chẳng bằng ở lại đây thống lĩnh số binh mã này cho Kinh Châu, dù không có công lao gì nhưng chỉ cần kiên trì đợi đại quân Kinh Châu đuổi tới cũng coi như là một công lớn.
Cao Lãm chắp tay nói.
- Hà hà, ngươi đúng là một tên gian xảo.
Tự Thụ cười mắng. Thật ra tới Kinh Châu cơ hội lập công nhiều, nhưng tướng lĩnh cũng không ít, không nói những nhân tài như Triệu Vân, Ngụy Diên, dù là đại tướng Văn Sính và Vương Uy của Kinh Châu thì những hàng tướng như họ cũng không thể so được đấy.
Tuy rằng hiện giờ Kinh Châu đang là lúc khuếch trương thế lực, nhưng không phải tất cả mọi người có thể dẫn binh, trong một quân chỉ cần một đại tướng trấn thủ, tướng tài như Trương Cáp, Cao Lãm đều có phương pháp lãnh binh của mình, nếu tụ tập lại cùng một chỗ có thể thi triển, nhưng cô quân nếu ở bên ngoài thì lại tự do nhiều hơn.
- Nói như thế tiên sinh đồng ý rồi.
Cao Lãm vui vẻ nói.
- Ừ, ngươi yên tâm đi, an tâm dẫn dắt binh mã còn lại, có tin tức gì tự sẽ có người liên lạc với ngươi.
Trong lòng Tự Thụ khẽ động, thời gian Từ Thứ ở Ký Châu dài như vậy sao không đủ phát triển thế lực ở đây chứ.
Sau nửa canh giờ, Tự Thụ dẫn theo hơn mười tên võ tướng mưu sĩ cùng với mấy trăm sĩ tốt tinh nhuệ rời khỏi, mà Cao Lãm cũng dẫn theo binh mã còn lại đi theo hướng khác, đến nơi mà Tự Thụ đã lựa chọn cho họ, tuy nhiên trên con đường này Cao Lãm còn muốn thanh trừ gian tế trong đại quân.
Trong đại trướng, Viên Thiệu không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lau mồ hôi trán, nhìn bên ngoài trướng vải ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Không ngờ Ô Sào thật sự bị đốt, khi biết được tin tức, Viên Thiệu không tin, đợi khi đã xác nhận tin tức này chân tay lạnh ngắt suýt nữa thì ngất xỉu.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Quách Đồ, Phùng Kỷ cùng nhau đến.
Viên Thiệu tiến lên vài bước nhưng ngay sau đó cảm thấy như mất thân phận dừng lại, vội vàng hỏi:
- Có đánh hạ được Tào doanh không?
Đến lúc này trong lòng Viên Thiệu vẫn ôm một tia may mắn, nếu có thể vào lúc này đánh hạ được Tào doanh, tiêu diệt hoàn toàn binh mã dưới trướng Tào doanh, cho dù Ô Sào bị đốt cũng không phải việc gì lớn.
Ba người Quách Đồ ngạc nhiên. Ô Sào bị đốt đã là chuyện một canh giờ trước rồi, lúc này Viên Thiệu vẫn hỏi đánh hạ được Tào doanh hay không, chẳng lẽ thám báo trong quân không thăm dò được bất kỳ tin tức gì hay sao, quân tâm thật sự tan rã đến hoàn cảnh này ư?
Im lặng một hồi, Quách Đồ tiến lên chắp tay nói:
- Chủ công, bên trong Tào doanh vốn không có bao nhiêu nhân mã, nếu đại quân toàn lực tấn công có thể đánh hạ được Tào doanh, nhưng hai vị tướng quân Trương Cáp, Cao Lãm cũng hạ lệnh không được toàn lực tấn công, tận lực kéo dài thời gian, bảo là muốn kéo Tào binh suy sụp. Chúng thần mấy lần muốn đánh hạ Tào doanh thì lại bị hai vị tướng quân ngăn cản, mới cho Tào Tháo có cơ hội.
- Nói như vậy là không đánh hạ được Tào doanh?
Viên Thiệu thất vọng, căn bản không nghe hết câu của Quách Đồ, có điều mơ hồ nghe như bởi vì Trương Cáp, Cao Lãm cố ý ngăn cản mới không đánh hạ Tào doanh. Đầu tiên là thất vọng, sau đó thất kinh, mồ hôi trên trán túa ra, lảo đảo đổ xuống ghế, không chút phấn chấn nào.
Nhìn thấy Viên Thiệu như thế, ba người đều bất đắc dĩ lắc đầu. Ba người đều biết việc này đả kích Viên Thiệu lớn thế nào, tràn đầy tự tin khởi binh tấn công Tào Tháo, nhưng lại bị Tào Tháo đốt lương thảo, có thể tưởng tượng đại bại mà quay về sẽ bị chư hầu thiên hạ chê cười như nào.
- Chủ công, lúc này vẫn sớm nên thảo luận việc rút binh, bằng không đợi đến khi đại quân Tào Tháo hội hợp chúng ta sẽ không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi nữa.
Phùng Kỷ tiến lên phía trước nói.
- Đúng đúng đúng, chúng ta chưa bại, chỉ cần lui binh tích trữ đủ lương thảo là có thể đánh bại Tào Tháo.
Viên Thiệu bật đứng lên nói.
- Lập tức triệu tập chư tướng nghị sự.
Viên Thiệu nhìn ba người nói.
- Vâng.
Mặc dù không nguyện nhưng ba người Quách Đồ vẫn khom người nói.
Gần một khắc đồng hồ mưu sĩ tướng lĩnh trong đại doanh tụ tập tới trong đại trướng Viên Thiệu, nhìn thiếu hơn một nửa tướng lĩnh mưu sĩ, Viên Thiệu nhíu mày.
- Khởi bẩm chủ công, thám báo ở phía nam mười dặm phát hiện Cao Lãm tướng quân, Trương Cáp tướng quân, còn có mấy vị tướng quân khác ạ.
Một gã tiểu tướng thám báo bước nhanh đến bẩm báo.
- Chủ công, xảy ra việc lớn rồi, đám người Cao Lãm, Trương Cáp, Tự Thụ đã quyết định xuôi nam tìm nơi nương tựa Kinh Châu, hiện giờ đang tập kết phía nam mười dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận