Tam Quốc Tranh Phong

Chương 505

Tiểu tướng trầm giọng nói.
- Ồ, đã nghe nói Kinh Châu giàu có nhất thiên hạ, hôm nay mới biết được quả nhiên không sai.
Hai mắt Dương Tùng sáng ngời nói.
Nghe thấy Dương Tùng nói vậy, tiểu tướng cười lạnh trong lòng, Kinh Châu giàu có, nhưng trong quân cũng không thể mang theo nhiều tiền tài như vậy, ngoại trừ một phần nhỏ do Kinh Châu mang đến, phần còn lại là thu được từ các huyện. Kinh Châu giàu có nhưng Hán Trung cũng dồi dào không kém, miễn cưỡng có thể thỏa mãn lòng tham của Dương Tùng.
- Chủ công nhà ta còn muốn làm một giao dịch với đại nhân, không biết đại nhân có hứng thú không?
- Giao dịch gì?
Dương Tùng dao động nói.
- Trương Lỗ chỉ huy binh lính ra khỏi thành đánh lén đại doanh Kinh Châu, đương nhiên hắn sẽ bị tổn thất thảm trọng. Chủ công nhà ta hi vọng khi chủ công nhà ta dẫn quân tới Nam Trịnh đại nhân sẽ đóng cửa thành chắn Trương Lỗ ở ngoài cửa. Không biết đại nhân thấy giao dịch này thế nào?
Giọng nói của tiểu tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không một cảm xúc nói.
- Sao?
Con ngươi Dương Tùng co rút lại, nhíu mày không nói, nếu đồng ý chuyện này không khác gì là phá hủy đường lui của mình, từ nay về sau sẽ không còn đường sống với Trương Lỗ.
Thấy Dương Tùng nhíu mày không nói, Tiểu tướng lại mở miệng:
- Chủ công nhà ta nói, nếu Dương đại nhân có thể làm vậy, chủ công nhà ta hứa sẽ bảo về bộ tộc Dương thị và vợ con đại nhân chu toàn. Hơn nữa sẽ đưa thêm cho đại nhân năm mươi vạn kim, nếu sau này đại nhân lập nhiều công lao cho Kinh Châu, đương nhiên sẽ không bạc đãi đại nhân.
- Hơn nữa dựa vào công lao của đại nhân, sau này muốn phong hầu phong tướng cũng không phải là khó.
Giọng nói của tiểu tướng lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào, tuy nhiên nó lại khiến trong lòng Dương Tùng như có lửa nóng. Vừa được phong hầu phong tướng, lại còn vô số tiền tài, những thứ này là những thứ hắn theo đuổi. Trong thời loạn thế này, chỉ có quyền thế và tiền vàng mới có thể khiến hắn an toàn, bây giờ Hán Trung đã nguy rồi, theo hắn không có chút phần thắng nào, nếu chờ Kinh Châu công thành mới đầu hàng không bằng lúc này đáp ứng yêu cầu cua rkinh Châu, lập nên công lao không nhỏ.
- Ta đồng ý, ngươi về nói với Châu Mục đại nhân, nói tất cả mọi việc trong thành không cần Châu Mục đại nhân quan tâm, đến lúc đó chỉ cần đả thương nặng sĩ tốt dưới trướng Trương Lỗ, tại hạ sẽ chặn Trương Lỗ ở ngoài thành.
Trong lòng đã quyết định, Dương Tùng nói.
- Ha ha, có Dương đại nhân tương trợ, đánh chiếm được thành là lẽ đương nhiên rồi. Lần này tấn công Hán Trung, Dương đại nhân lập công đầu.
Tiểu tướng chắp tay nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trời tối đen như mực, mười ngàn binh mã Hán Trung đã tập kết trong thành Nam Trịnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Lỗ, trước đó mọi người đều không coi trọng lần đánh lén này, sau khi Trương Lỗ xuất hiện mới thay đổi cục diện này.
Từ khi khai chiến với Kinh Châu tới này, Hán Trung liên liếp thất thủ, hiện giờ đại quân Kinh Châu đã đóng quân ở ngoài cửa thành chuẩn bị tấn công Nam Trịnh, tình thế của Hán Trung chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu thấu.
Nhưng Trương Lỗ lại có thể khiến cho sĩ khí đang suy sụp của mười ngàn binh sĩ dần lấy lại niềm tin, nâng cao một lần nữa. tuy Trương Lỗ không phải là vua nhưng ở Hán Trung cũng không khác gì vua, chính trị hợp nhất làm cho uy vọng của Trương Lỗ ở Hán Trung không ai sánh bằng, trong lòng bách tính Hán Trung, cho dù là thiên tử cũng không có địa vị cao như Trương Lỗ.
- Xuất binh.
Nhìn binh linh Hán Trung đang đứng hiên ngang, trong lòng Trương Lỗ cũng dâng lên một ngọn sóng, kìm nén để không kích động nói lớn, Trương Lỗ phất tay ra hiệu cho mười ngàn đại quân lao ra ngoài thành.
Hắn nhận được tin tức binh mã Kinh Châu vừa tới ngoài thành Nam Trịnh không lâu, các thành Nam Trịnh mười dặm. Hiện giờ đang là lúc binh mã Kinh Châu mệt mỏi, là thời cơ tốt nhất để đánh lén.
- Chủ công, phía trước chính là đại doanh của Kinh Châu.
Căn cứ theo trinh sát tìm hiều, phần lớn binh mã Kinh Châu đã ngủ say, lơ là p hòng bị, chính là thời cơ đánh lén, Trương Anh nói nhỏ.
- Tốt lắm, ngươi chỉ huy năm ngàn binh mã đánh phía sau lưng, ta tự mình chỉ huy năm ngàn binh mã tấn công trực diện, nhất định phải đánh cho Kinh Châu trở tay không kịp.
Trương Lỗ lộ vẻ hưng phấn, quay đầu nhìn Trương Anh nói.
- Chủ công, hay là mạt tướng đi theo bên người chủ công.
Trương Anh do dự một chút nói.
- Không cần, binh mã Kinh Châu vừa mới tới đây, lúc này đang mệt mòi, là thời cơ tốt để đánh lén, hai chúng ta hai mặt giáp công mới có thể khiến chúng bị tổn thương nặng.
Trương Lỗ lắc đầu nói.
- Nhưng…
- Đủ rồi, đây là quân lệnh.
Trương Anh còn muốn nói nữa nhưng bị Trương Lỗ ngắt lời. Trương Lỗ mất kiên nhẫn nói:
- Sau một khắc đồng hồ chúng ta cùng phát động tiến công, ngươi nhanh chóng đi bố trí đi.
- Vâng.
Trương Anh thờ dài nói, sau đó mang theo năm ngàn binh mã đi sắp xếp.
Một khắc đồng hồ trôi qua, Trương Lỗ hét lớn thúc ngựa phóng về phía đại doanh Kinh Châu, năm ngàn binh mã Hán Trung hộ vệ bốn phía Trương Lỗ theo sau.
Cùng lúc đó, Trương Anh cũng hạ lệnh tiến công, mười ngàn binh mã chia làm hai đường đồng thời phóng về phái đại doanh Kinh Châu, chỉ chốc lát đã vọt tới đại doanh Kinh Châu.
Từng tên binh lính Hán Trung kêu giết xống về bốn phía đại doanh Kinh Châu, mà thủ vệ doanh trại của Kinh Châu giống như là đang ngủ, không hề có bất cứ phản ứng nào với binh lính Hán Trung ở xung quanh.
- Giết!
Trương Lỗ múa trường đao chém một gã linh lính Kinh Châu ở cửa ra vào ngã xuống đất, hắn còn chưa kịp vọt vào đại doanh đã bị tình thế trước mắt làm cho kinh sợ.
- Người rơm?
Trương Lỗ kĩnh hãi nói, chỉ thấy người bị mình bổ ngã xuống đất chính là một người rơm, hắn ngẩng đầu lên thì thấy những người bị binh lính khác chém ngã cũng là người rơm.
- Giết!
Tiếng kêu giết đột nhiên vang lên từ phía sau làm cho Trương Lỗ bừng tỉnh, hắn quay đầu thì thấy binh lính Hán Trung không nhìn được rõ tình hình phía trước, một đám liều mạng xông về phía trước, khi nghe tiếng kêu giết đám binh lĩnh cũng sững người, năm ngàn người lập tức lâm vào đại loạn.
- Lui binh.
Trương Lỗ cao giọng quát, hi vọng binh lính phía sau có thể nghe được, tuy nhiên ngay lúc đó bọn hắn đã bị tiếng kêu giết bốn phía bao phủ.
Nhìn tình hình trước mắt, trên trán Trương Lỗ đã đổ mồ hôi lạnh, hắn biết lúc này cũng chỉ có thể dẫn mọi người tiến vào đại doanh mà thôi, tuy nhiên hắn cũng biết năm ngàn người này rất có thể sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu trong đại doanh đã không có binh mã Kinh Châu thì chỉ có thể làm một cái bẫy, cạm bẫy chết người đang đợi năm ngàn binh lính tự mình dẫn tới.
- Đi theo ta.
Trương Lỗ cắn răng nói, lúc này có muốn lui lại cũng không được, chỉ có thể đi theo một hướng khác ra khỏi đại doanh Kinh Châu mới có thể trở về Nam Trịnh.
Mây trăm thân binh bên cạnh Trương Lỗ cũng phát hiện tình hình hiện tại, một đám sắc mặt âm trầm đi theo Trương Lỗ, vây quanh Trương Lỗ, có mấy trăm người dẫn đầu, năm ngàn người an tâm đi theo, trong khoảnh khắc năm ngàn người cũng đã vọt vào đại doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận