Tam Quốc Tranh Phong

Chương 412

Nghĩ đến mấy ngày nay Kinh Châu biến hóa, Tuân Văn Nhược cảm giác lần này Tống Trọng Tử đến Hứa Đô có toan tính chắc hẳn không nhỏ.
- Đúng vậy, Châu Mục đại nhân trấn thủ một phương, địa vị kính trọng, những quan lại ở Hứa Đô này cũng không có công lao gì, chờ một chút cũng không sao.
Tống Trọng Tử gật gật đầu, thuận thế đáp ứng.
- Ách?
Chỉ một câu của Tống Trọng Tử, đã khiến Tuân Văn Nhược nghẹn lại, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Nhìn thấy bước chân Tống Trọng Tử chậm lại, Tuân Văn Nhược cũng muốn cùng sóng vai đi từ từ với Tống Trọng Tử.
Đám người Tống Trọng Tử từ cửa cung đi từ từ tiến cung, cũng khiến cho mấy quan lại đi trên chờ đến có chút nóng vội, đều rỉ tai thì thầm nghị luận sôi nổi.
- Phụng Hiếu, ngươi xem vì sao sứ giả Kinh Châu từ trước đến nay chưa từng tới đại điện, thời điểm Văn Nhược đi ra ngoài, thì Tống Trọng Tử đã tới cửa thành rồi, thời gian dài như vậy hẳn là sớm tới rồi mà.
Trên mặt Trình Dục không có chút thay đổi, xuất hiện một tia háo sắc hiếm thấy.
- Sợ là Kinh Châu ra oai phủ đầu, ban đầu Lưu Kỳ ở Kinh Châu nắm trong tay quyền hành đã khiến cho Chủ công khó chịu rồi.
Quách Gia cúi đầu, trầm tư một chút, ngẩng đầu thản nhiên không them để ý mà nói.
- Tống Trung này khiến nhiều quan lại đợi lâu như vậy, không chỉ khiến cho họ Tư Không khó chịu, mà cũng làm cho Thiên tử mất mặt.
Tuân Du lắc đầu, thở dài nói.
- Quả nhiên là buồn cười, một người Kinh Châu nho nhỏ cũng khiến cho Tư Không chịu không nổi, nếu không phải Viên Bản Sơ Ký Châu kiềm chế, ta đã sớm khuyên Chủ công chinh phạt Kinh Châu.
Vẻ mặt Trình Dục âm trầm nói.
- Nếu Kinh Châu không nhìn ra điểm ấy, sao lại làm như vậy.
Quách Gia cười cười một tiếng, nói.
Kinh Châu như vậy rõ ràng chính là thừa nước đục thả câu, trước là cho mọi quan lại và Thiên tử một cảnh cáo, khiến Thiên tử và Tào Tháo phải đáp ứng điều kiện của Kinh Châu. Nếu hắn đoán không lầm, đương nhiên Kinh Châu sẽ sư tử đại khai khẩu.
- Ngươi!
Trình Dục bị trì trệ, chỉ chỉ Quách Gia lắc đầu bất đắc dĩ thở dài, đây là tính cách của Quách Gia rồi, hắn không chẳng có cách gì.
- Thiên tử giá lâm, bách quan quỵ nghênh!
Ngay lúc tất cả quan lại đều đang nghị luận, một thanh âm khan khan hơi bén nhọn truyền vào đại điện, khiến cho tất cả quan lại ở đại điện nghiêm túc lại.
- Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đạp! Đạp! Đạp! ... ...
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, khiến cho mọi người trên đại điện run lên.
- Bình thân!
Thanh âm trong trẻo mà không kém vẻ trầm mạnh vang lên, trong thanh âm mang theo uy nghiêm mãnh liệt, truyền khắp đại điện.
- Tạ ơn bệ hạ!
Tất cả quan lại khom người thi lễ rồi đứng dậy, mà lúc mọi người ngẩng đầu lên, trên đại điện đã có rất nhiều người, một người trong đó đầu đội bình thiên quan, mặc áo bào màu vàng, mặt như đao tước, nhìn qua giống như loài rồng phượng ẩn trong loài người bình thường, tuy nhiên trên trán thanh niên này lại mang vẻ lo lắng nồng đậm, chính là Hán Hiến Đế Lưu Hiệp.
Phía trước Lưu Hiệp, phía trước tất cả quan lại, đứng đó chính là Tư Không Tào Tháo, Tào Tháo mặc bào phục, đai lưng trường kiếm, toàn thân khí phách uy nghiêm, so với Thiên tử còn nồng đậm hơn mấy phần.
Thấy Thiên tử mà không lạy, kiếm bước lên điện, nhìn như hành vi đại nghịch bất đạo, nhưng tất cả quan lại tựa hồ nhìn mãi cùng trở nên bình thường.
- Sứ giả Lưu Kinh Châu đi ra nói chuyện.
Lưu Hiệp nhìn quanh đại điện, phất tay bảo mọi người ngồi xuống, mới mở miệng nói.
Lưu Hiệp nói xong, cả triều văn võ không ngờ được không có người nào nói chuyện, đều cúi đầu trầm mặc không nói.
- Hử?
Thấy tất cả quan lại đều như thế, Lưu Hiệp ngồi trên nhướn mày, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Tuy rằng hiện tại hắn là một con rối, nhưng nơi này là triều đình, mặc dù thân là chức vị cao cũng không thể bất kính với hắn, không ngờ hôm nay những người này lại không có ai nói chuyện, trong lòng đã sớm phẫn nỗ, khiến cho thanh âm của Lưu Hiệp như lạnh thêm vài phần.
Mà ngay cả Tào Tháo phía dưới cũng nhăn mày, nhìn mọi người. Cho đến lúc nhìn lại tất cả mọi người trên đại điện một lần nữa vẫn không thấy sứ giả Kinh Châu. Hai mắt Tào Tháo nheo lại, nhìn về phía Trình Dục.
Quả nhiên, thấy Tào Tháo nhìn về phía mình, Trình Dục hít một hơi, khom mình thi lễ nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, sứ giả Kinh Châu vẫn chưa tới.
- Sao lại như vậy? Không phải Thượng Thư Lệnh đã đi nghênh đón rồi sao, vậy sao còn chưa tới?
Đầu tiên là Lưu Hiệp sửng sốt, tiếp theo có chút kinh ngạc nói. Phải biết lúc đám người Tuân Văn Nhược tới cửa cung, mới có người đi mời Thiên tử, lúc trước dựa theo tốc độ này hẳn là đã sớm tới rồi, nhưng hôm nay lại chậm chạp không có xuất hiện.
- Vi thần không rõ.
Trình Dục khom người nói.
- Vậy phái người đi thúc giục!
Hiển nhiên đối với câu trả lời của Trình Dục rất không hài lòng, Lưu Hiệp cau mày, trầm giọng quát lớn.
- Vâng!
Trình Dục cung kính nói.
Không bao lâu có một gã tiểu tướng Túc vệ chạy vào, khom mình thi lễ nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thượng Thư Lệnh và sứ giả Kinh Châu đã đi được một nửa, mạt tướng đã thúc giục Thượng Thư Lệnh.
- Một nửa?
Ánh mắt Tào Tháo trầm xuống, trong mắt xẹt qua vài tia không hài lòng, nhóm người mình đã tính toán tốt thời gian, hơn nữa còn lùi lại một chút thời gian mới nói, vậy sứ giả Kinh Châu này không ngờ mới đi được một nửa, thật là đáng giận.
Tuy nhiên, Tào Tháo tuy không hài lòng nhưng tự nhiên cũng không nói gì, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Hiệp, sứ giả Kinh Châu chậm trễ như vậy, hẳn là trong lòng Thiên Tử càng không hài lòng. Quả nhiên, lúc này chỉ thấy Lưu Hiệp cau mày, trên trán rõ ràng đang nổi lên lửa giận.
Ngay lúc tất cả quan lại thấy Thiên Tử tức giận, không ngờ Lưu Hiệp lại áp chế lửa giận trong lòng lại, mặt không chút thay đổi, nói:
- Vậy chờ một lát đi.
Nói xong, Lưu Hiệp liền nhắm mắt lại không nói gì nữa, không phải hắn không giận mà là hắn không thể giận, có lẽ Kinh Châu là nơi duy nhấ hắn có thể tranh thủ thế lực, tuy rằng trước kia có chút đụng chạm, nhưng đã là thời kỳ phi thường, hy vọng Lưu Kinh Châu có thể gác ân oán qua một bên.
Thấy Lưu Hiệp như vậy, mọi người trên đại điện đều trầm mặc chờ, thời gian cứ vậy trôi qua, suốt nửa canh giờ trôi qua, sứ giả Kinh Châ vẫn chưa tới, phải biết rằng nửa canh giờ này bọn họ có thể đi từ cửa cung đến chỗ này mấy lần rồi. Lúc này cho dù là vẻ mặt không them để ý của Quách Gia cũng có chút ngưng trọng, sứ giả Kinh Châu càng làm như vậy, càng tỏ vẻ lòng ham muốn của Kinh Châu càng lớn.
Bên cạnh Quách Gia, lúc này Trình Dục và đám người Tuân Du cũng là một đam sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng.
- Kinh Châu này rốt cuộc là có ý gì, ta cũng phản đối, dám đối Thiên tử như vậy, xem ra lần này Kinh Châu lai giả bất thiện rồi.
Tào Tháo híp mắt, trong ánh mắt hào quang lóe ra, chính là sợ sứ giả Kinh Châu có thủ đoạn đùa giỡn gì, mới cố ý cùng Thiên tử tới đây, không ngờ sứ giả Kinh Châu thậm chí ngay cả Thiên tử cũng muốn đùa bỡn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận