Tam Quốc Tranh Phong

Chương 124

Các lộ chư hầu không ngờ Tào Tháo và Viên Thiệu còn chưa khai chiến, mà ở phương nam Lưu Biểu và Giang Đông đã khai chiến. Tác chiến ở hai tuyến Giang Hạ và Trường Sa, khiến các chư hầu nhìn nhận Kinh Châu và Giang Đông rõ ràng tính toán quyết chiến.
Ở phương bắc, Tào Tháo và Viên Thiệu không có vì vậy mà ngừng điều động binh mã, Tào Tháo mong muốn Lưu Biểu và Tôn Sách giao tranh lưỡng bại câu thương để tránh lúc y và Viên Thiệu quyết chiến bị tập kích phía sau. Còn Viên Thiệu trước kia không có để Tôn Sách và Lưu Biểu vào mắt, trước kia cũng từng tính toán để Lưu Biểu đánh lén Tào Tháo, nhưng sứ giả phái đi lại không có truyền tin tức về.
Trương Tú Nam Dương tuy vẫn thèm khát Kinh Châu nhưng Tào Tháo phương bắc tùy thời rình rập y, một khi y rời khỏi thành Tào Tháo chắc chắn sẽ phái ngườ chặn đường lui của y, vào lúc này Trương Tú cũng không dám vọng động.
Lưu Chương Ích Châu vẫn phái binh phòng bị Trương Lỗ ở Hán Trung, trong lòng không hề để ý tới Lưu Biểu giao tranh với Tôn Sách, thậm chí còn lén phái người đi Kinh Châu hỏi Lưu Biểu cần viện trợ hay không?
Còn Lưu Kỳ lúc này ngày đêm không ngủ thống lĩnh tám trăm kỵ binh tiến về phía Kinh Châu, bọn họ hiện tại đang cách Sài Tang mấy chục dặm, mà toàn bộ Giang Hạ vẻn vẹn chỉ có vài toàn thành trì có thể ngăn cản binh mã Giang Đông tấn công.
Mới đầu cấp bách lên đường vì thế Lưu Kỳ để Đại Kiều và Tiểu Kiều cưỡi ngựa, sau vài canh giờ hai nàng đều mệt mỏi mồ hôi chảy đầm đìa, Lưu Kỳ bất đắc dĩ đành phải cho các nàng ngồi xe ngựa, khiến tốc độ hành trình của đoàn người Lưu Kỳ đột nhiên giảm xuống.
Cách huyện Tu Thủy mười dặm đi về phía đông, lúc này đại quân Giang Đông đang xây dựng cơ sở tạm thời, lần này Đại Đô Đốc Giang Đông - Chu Du tự mình đảm nhiệm chức vụ chủ tướng, ba vạn đại quân hiện tại cắm trại dựng tinh kỳ ngập trời, khiến sắc trời biến thành màu sắc xanh đỏ rực rỡ. Trên lóc trướng bồng trong đại doanh, khói bếp nghi ngút, sĩ tốt huyên náo rống giận rung trời đánh tan từng đám mây lơ lửng trên không trung.
Từng đội từng đội thám báo ra khỏi đại doanh,tiến về huyện Tu Thủy tìm hiểu tin tức.
Thái Sử Từ và Hàn Đương thỉnh thoảng dẫn binh mã tuần tra quanh đại doanh, nhìn sĩ khí binh sĩ tăng cao, Thái Sử Từ nói:
- Ngoại trừ chủ công, uy danh của Đại Đô Đốc ở Giang Đông không ai sánh bằng, chỉ mình Đại Đô Đốc đến đây có thể sánh ngang thiên quân vạn mã, lúc này chỉ trải qua vài ngày đã khiến ba vạn binh mã vốn hỗn loạn lập tức vùng dậy.Thực khiến người ta phấn khởi.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Đương chứng kiến uy danh của Chu Du, vì thế đối với lời Thái Sử Từ nói không có phản ứng gì chỉ gật gật đầu, sau đó thoáng liếc nhìn chân trời phía tây nói:
- Lần này Đại Đô Đốc tự mình thống binh, sau khi đánh hạ huyện Tu Thủy nhất định phải lăng nhục Từ Thứ một phen, cho y biết Giang Đông không phải nơi y múa võ giương oai.
Thái Sử Từ có chút bội phục đối với tài năng của Từ Thứ, không cũng không tin Từ Thứ có thể chạy thoát khỏi đội quân tiên phong của Chu Du. Lắc lắc đầu nói:
- Nếu có thể khiến y dốc sức vì chủ công, như vậy Giang Đông sẽ có thêm một nhân tài.
Hàn Đương tuy có chút bất mãn đối với Từ Thứ nhưng dù sao cũng là lão tướng Ginag Đông, biết nhân tài như Từ Thứ quả thực không nhiều, có thể thay chủ công thu phục tự nhiên không gì tốt hơn, nói:
- Nếu y biết điều tự nhiên đồng ý, nhưng nếu y không biết nặng nhẹ vậy đừng trách ta không khách khí. Mấy chục trượng đánh xuống ngay cả quân nhân cũng khó chịu đựng, ta xem y một gã thư sinh làm thế nào tiếp nhận.
Thái Sử Từ cười cười không nói gì, y cũng muốn xem Từ Thứ khi đó sẽ có bộ dạng gì, chỉ là y có dự cảm Từ Thứ sẽ không để bản thân mình lâm vào hoàn cảnh như thế.
- Hai vị Tướng Quân, Đại Đô Đốc mời hai vị tới nghị sự.
Một viên tiểu tướng chạy tới, nói.
Thái Sử Từ và Hàn Đương liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự hưng phấn trong mắt đối phương, lúc này nghị sự vậy ngày xuất chinh sẽ không còn xa nữa, nghẹn khuất trong lòng bởi khi trước thất bại có thể đòi lại rồi. Hai người không dám chậm trễ lập tức viến về phía đại trướng.
. . . . .
Huyện Tu Thủy, trong huyện phủ Từ Thứ và các tướng đang nghị sự, Hoàng Trung, Tô Phi, Ngô Hùng, Chu Thương và Lưu Bàn đều khom người chờ Từ Thứ phân phó.
Từ Thứ nhìn Tô Phi nói:
- Phía tây huyện Tu Thủy có một khe sâu, cũng là con đường chính nối liền huyện Ngả với huyện Tu Thủy, Tô Tướng Quân dẫn hai nghìn binh mã phục hai bên khe sâu, chuẩn bị thật nhiều cây lăn và đá lớn. Nếu phát hiện có đại quân Giang Đông đi ngang qua, đợi sau khi đại quân đi qua hơn phân nửa chính là lúc công kích, cần phải đánh tan đại quân Giang Đông, chỉ cần đánh tan không cần truy đuổi, lập tức quay lại huyện Tu Thủy.
Tô Phi lúc này bước ra khỏi hàng, nói:
- Rõ.
Nói xong dẫn theo hai nghìn binh mã lặng lẽ ra khỏi thành.
Từ Thứ quay đầu nhìn về phía Tô Hùng nói:
- Ngươi thay ta đến đại doanh Giang Đông, sự tình cụ thể theo như lời nói trên phong thư này.
Nói xong từ trong lòng lấy ra một cây gậy trúc giản đưa cho Ngô Hùng, Ngô Hùng tiếp nhận trúc giản thi lễ với Từ Thứ, sau đó rời đi.
Từ Thứ lại nhìn về phía Hoàng Trung, Lưu Bàn:
- Hoàng Tướng Quân, ngươi thống lĩnh năm nghìn binh mã trấn thủ cửa thành, không cho đại quân Giang Đông đánh vào thành.
Rồi sau đó nói với Chu Thương:
- Chu Tướng Quân, ngươi thống lĩnh hai nghìn binh mã mai phục ngoài thành, chờ sau khi toàn bộ đại quân Giang Đông tiến đến, ngươi dẫn binh mã tới tập kích trại địch, nhớ kỹ phải tập kích trại địch vào ban ngày.
- Rõ.
Hoàng Trung, Chu Thương lĩnh mệnh rời đi. Lưu Bàn ở bên không kiềm chế được, nói:
- Quân Sư, vì sao những người khác đều có nhiệm vụ, còn Phong Thỉ Doanh ta không có nhiệm vụ?
Từ Thứ cười nói:
- Ai nói Phong Thỉ Doanh không có nhiệm vụ?
Lưu Bàn bừng tỉnh, sắc mặt phấn chấn nhìn Từ Thứ, Từ Thứ lắc đầu cười nói:
- Ngươi thống lĩnh hai nghìn binh mã và Phong Thỉ Doanh bí mất ra ngoài thành, ẩn nấp tại khu rừng phía nam huyện Tu Thủy cách đây năm dặm, ngay khi thấy huyện Tu Thủy khai chiến liền kích trống, ngoài ra ngươi thống lĩnh hai nghìn binh mã tập kích hậu quân đại quân Chu Du, không được ham chiến, nếu như đại quân Giang Đông rút lui không được truy kích.
- Rõ.
Lưu Bàn trịnh trọng nói, y vẫn nhớ kỹ bài học lần trước, vì thế sẽ không dám tiếp tục phạm sai lầm.
Nhìn thấy Lưu Bàn rời đi, Từ Từ ngẫm nghĩ sau đứng dậy triệu tập một nghìn binh mã sau cùng để lại huyện phủ đề phòng chuyện bất trắc.
Ngoài huyện Tu Thủy, Ngô Hùng dẫn theo hơn mười sĩ tốt tay cầm lễ phù tiến về phía đại doanh Giang Đông, lộ trình mười dặm thoáng chốc đã tới, cho tới khi còn cách đại doanh Giang Đông hơn mười bước, liền có sĩ tốt Giang Đông quát lớn:
- Các ngươi là ai? Không được tới gần, nếu không ta bắn.
Ngô Hùng giơ tay lên ra hiệu cho hơn mười sĩ tốt phía sau ngừng lại, Ngô Hùng nói với gã sĩ tốt trong đại doanh:
- Ta phụng mệnh quân sư có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tướng Quân nhà ngươi, mau đi bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận