Tam Quốc Tranh Phong

Chương 364

Gia Cát Lượng lắc lắc đầu, kế sách như vậy chỉ có thể dùng một lần, nếu như dùng lần hai chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
- Hiện giờ tình huống Giang Hạ cũng coi như đã giảm được bớt lo, chính là không biết Tương Dương rốt cuộc ra sao?
Thời gian vài ngày đám người Văn Sính đã hiểu rõ cục thế của Kinh Châu, hai ngày trước bị binh mã Giang Đông làm chệch hướng, hiện giờ giải thoát khiến Văn Sính cũng không tự chủ lo lắng cho Lưu Kỳ.
- Tướng quân yên tâm, lấy thủ đoạn của chủ công đối phó những người đó có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Tuy nói như vậy, như trong mắt Gia Cát Lượng vẫn có chút sầu lo, tình huống của Kinh Châu không giống như đơn giản như thế, mặc dù là Giang Đông đã rút lui, nhưng Kinh Châu cũng không thể thả lỏng được.
- Quân sư, hiện giờ binh mã Giang Đông không có lương thảo, cũng đã lui binh, theo ý của quân sư ta có nên truy kích không?
Văn Sính đột nhiên mở miệng nói.
- Không thể, tuy binh mã Giang Đông bị hủy mất lương thảo, nhưng mấy ngày này Giang Đông công kích Giang Hạ tất nhiên có thu hoạch, hiện giờ lương thực của đại quân Giang Đông vẫn chưa đến mức không thể đi tiếp, tùy tiện truy kích chỉ sợ sẽ khiến Giang Hạ tổn thất càng thêm nghiêm trọng.
Gia Cát Lượng lắc đầu phản đối, y nguyên bản nghĩ binh mã Giang Đông công kích liền mấy ngày, tại tin tức lương thảo bị hủy, vậy Tôn Sách định nhiên sẽ triệt binh, nhưng hiện giờ mười vạn quân Giang Đông đã tập kết chuẩn bị rút lui, lúc này truy kích chỉ sợ lấy cứng đối cứng, thì đối với Kinh Châu không có bất cứ chỗ lợi nào.
- Ừ, một khi như vậy thì phải chặt chẽ chú ý động tĩnh của đại quân Giang Đông mới đúng.
Văn Sính thở nhẹ ra, ông thật sự sợ Gia Cát Lượng mượn tin tức lương thực Giang Đông bị hủy mà lấy cớ xuất binh, như vậy thì ông rất khó công khai phản đối việc xuất binh.
- Khởi bẩm tướng quân, ngoài thành có người tự xưng là sứ giả Giang Đông xin cầu kiến.
Khi hai người đang nói chuyện, Mã Lương một thân nho trang đi đến.
Gia Cát Lượng và Văn Sính liếc nhau, đôi bên đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, thời gian này Giang Đông còn không rút binh lại phái sứ giả đến là đạo lý gì?
- Có biết là người nào đến không?
Gia Cát Lượng mở miệng hỏi.
- Người nọ tự xưng là Lỗ Túc.
Mã Lương khom người nói.
- Lỗ Túc? Là hắn!
Vẻ chấn động trong giọng nói của Gia Cát Lượng làm hai người Văn Sính đều nghe ra.
- Quân sư biết người này?
Văn Sính có chút kinh ngạc hỏi, theo ông biết thuộc hạ Tôn Sách cũng có người tên Lỗ Túc.
- Xem ra hôm nay thế cục phải biến hóa rồi. Lỗ Túc này là kỳ tài đương thế, có hắn thì thế lực ở Giang Đông lại tăng thêm một bậc rồi.
Gia Cát Lượng thở dài nói.
- Ồ, Lỗ Túc này rốt cục là ai, cư nhiên có thể khiến quân sư tán thưởng như thế?
Văn Sính cùng Mã Lương trong ánh mắt đều có sự nghi hoặc, Giang Đông và Kinh Châu có thù hận sinh tử, thế lực của Giang Đông thêm lớn mạnh thì đối với Kinh Châu không phải chuyện gì tốt.
- Lỗ Túc này là đại tài của Giang Đông, những năm này ở quê hương thủ hiếu mẫu thân, không ngờ cũng bị Tôn Sách tìm được.
Gia Cát Lượng thở dài nói:
- Giang Đông ngày trước văn có Trương Chiêu, Trương Hoành võ có võ tướng nhất ban như Chu Du, Hoàng Cái. Chu Du phụ trách chiến sự giúp Tôn Sách bày mưu tính kế công thành đoạt đất, mà Trương Chiêu này chưởng quản chính sự giúp Tôn Sách xử lý chính vụ của Giang Đông, chia sẻ ưu sầu cho Tôn Sách, đây mới là việc khiến cho Tôn Sách chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi thống nhất Giang Châu.
- Tuy nhiên, đám người Chu Du, Trương Chiêu mặc dù tài năng bất phàm, nhưng nhãn giới lại có chút nhỏ, có bọn hắn bên Tôn Sách có thể thống nhất Giang Đông, nhưng cố thủ một nơi còn không nhất định. Mà nay Tôn Sách tìm Lỗ Túc, vậy thì tình huống không còn giống trước, Lỗ Túc này ở gia hương tuy có chút danh tiếng nhưng tất cả mọi người chỉ nghĩ hắn tài năng trung bình, mà hắn vì mẫu thân thủ hiếu, bởi vậy không biểu hiện sự xuất chúng của mình. Nhưng nhãn giới của người này có thể bao hàm tất cả thiên hạ, Tôn Sách có người này phụ tá, chính là giống như mãnh thú đang chạy loạn bốn phương tìm được phương hướng, thế lực Giang Đông nhất định sẽ nâng cao.
Gia Cát Lượng thở dài nói.
Y ẩn cư Ngọa Long Cương, nhưng không có nghĩa là y không biết thế cục bây giờ của thiên hạ, người tài ba trong thiên hạ y đã sai người đi điều tra rõ ràng, Lỗ Túc này là một trong đó. Còn có một nguyên nhân Gia Cát Lượng vẫn chưa nói. Đó là huynh trưởng của Gia Cát Lượng mấy tháng trước ra ngoài du lãm, vài ngày trước truyền tin về chính là đang làm khách tại nhà của Lỗ Túc, đối với Lỗ Túc tăng thêm tán thưởng, hơn nữa đã quyết định trong thời gian ngắn lưu lại Giang Đông.
- Quân sư, người này tài ba như vậy, tương lai nhất định chính là đại địch của chủ công, có cần nhân cơ hội đem người này…
Nói xong Văn Sính thủ thế thay đổi, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết.
- Không thể, người trung nghĩa không thể đối đãi như thế.
Gia Cát Lượng cự tuyệt nói.
Nhìn Văn Sính vẫn còn đang do dự, Gia Cát Lượng mở miệng:
- Bây giờ tình huống Giang Đông không rõ, Lỗ Túc này địa vị ở trong lòng Tôn Sách còn chưa thể chắc chắn, nếu như tướng quân cứ như vậy giết hắn, nhất thời kích động Tôn Sách, khiến y quyết đánh đến cùng, vậy thì Kinh Châu chỉ sợ không xong. Hơn nữa hai quân giao chiến không chém sứ giả, Kinh Châu ta không thể làm hỏng quy định này.
- Quân sư nói phải, là ta lỗ mãng.
Nghe xong phân tích của Gia Cát Lượng, Văn Sính thở dài. Lỗ Túc này có tài như vậy mà Tôn Sách có thể tin tưởng cho hắn vào thành, làm như vậy, Tôn SÁch kia chắc chắn có phòng bị.
Gặp Văn Sính như thế Gia Cát Lượng cũng nhẹ nhàng thở ra, y cũng không sợ Tôn Sách và Kinh Châu đập nồi dìm thuyền, bởi vì Tôn Sách không nhất định có dũng khí này. Y chỉ là không hi vọng Lỗ Túc trẻ tuổi như vậy lại không thể hiển thị tài năng của mình, chết như vậy đúng là đáng tiếc.
- Đi mời Lỗ Tử Kính đến đây
Gia Cát Lượng nhìn Mã Lương
- Quân sư xin chờ một lát!
Nói xong Mã Lương hành lễ với hai người bèn xoay người đi ra.
Lỗ Túc tiến vào thành Giang Hạ nhìn bên trong trật tự gọn gàng thì có chút kinh ngạc… Dân chúng trên đường cũng không vì binh mã Giang Đông vây khốn Giang Hạ mà hỗn loạn, toàn bộ thành ngoài binh lính thỉnh thoảng đi ngang qua thì giống với những thành trì khác, không có lấy một chút bầu không khí khẩn trương.
- Chính vụ của Giang Hạ đều là Gia Cát Khổng Minh xử lý sao?
Lỗ Túc quay sang hỏi Mã Lương.
- Các hạ nói sai rồi, chính vụ của Giang Hạ làm sao có thể làm phiền đến quân sư, quân sư chẳng qua là ở một bên chỉ điểm thôi, những việc này đều do tại hạ xử lý.
MÃ Lương cười cười nói. Gia Cát Lượng có xử lý qua nhưng cũng chỉ là xử lý qua. Gia Cát Lượng đến thành Giang Hạ thời gian vài ngày trước còn giúp gã xử lý chính vụ, nhưng sau đó đều là gã gánh vác, chỉ khi gã xuất hiện sai sót thì Gia Cát Lượng mới giúp chỉnh lý.
- Ồ, xem ra tại hạ nhìn lầm rồi, không ngờ Giang Hạ nhân tài đầy rẫy a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận