Tam Quốc Tranh Phong

Chương 470

- Vương tướng quân và Văn tướng quân đã đem Phi Hổ quân và Phi Long vệ bị đánh tan sắp xếp trong quân rồi, đã dẫn dắt huấn luyện sĩ tốt, không tới ba tháng sẽ luyện được mười vạn tinh binh.
Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng lên. Lúc này y cũng đã hiểu vì sao Lưu Kỳ yêu cầu Văn Sính và Vương Uy từ trong đại quân các quân chọn lựa binh mã rồi. Những binh mã đó tuy rằng không quá tinh nhuệ, nhưng dù sao trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cộng thêm binh lính Phi Hổ Vệ, Phi Long Vệ giám sát, trong thời gian ngắn huấn luyện được mười vạn binh mã cũng không khó.
May mắn lúc này Kinh Châu tứ phía yên ổn, nội bộ các quận không cần quá nhiều binh lính trấn thủ, nếu không lần điều động mười vạn binh mã này tất sẽ khiến cho phòng ngự lơi lỏng.
- Dù sao mấy ngày này cũng không có việc gì, chúng ta đi xem tình hình tân binh đi.
Nói xong Lưu Kỳ đứng lên cầm kiếm trên kệ, chuẩn bị rời khỏi.
- Vâng.
Gia Cát Lượng khom người tuân theo. Mấy ngày nay Kinh Châu đã dần dần đi vào quỹ đạo, Gia Cát Lượng cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Ngô Quận, từ lần binh bại tính tình của Tôn Sách thay đổi lớn, trở lại Giang Đông cũng không trầm mê luyện võ nữa mà là chăm lo việc nước, dưới sự thống trị của Trương Hoành, Trương Chiêu, Chu Du, Lỗ Túc toàn bộ Giang Đông thịnh vượng hẳn lên, không bởi lần binh bại trước mà mất hết tinh thần.
- Chủ công, thuộc hạ đã bí mật phái người tới Kinh Châu âm thầm gặp mặt binh lính đầu hàng, nhưng sĩ tốt này bị ép buộc đầu hàng, nhưng cả nhà lớn nhỏ đều ở tại Giang Đông, lòng luôn hướng về Giang Đông, hiện tại lòng người đã dao động rồi. Ta nghĩ hẳn Bàng Thống Giang Hạ đã nhận ra, không lâu nữa ắt có tin tức quay lại.
Trong phủ Ngô hầu, Lỗ Túc đang nói tình huống Kinh Châu.
- Ồ, vậy Lưu Kỳ có đồng ý thả những sĩ tốt này về Giang Đông không?
Tôn Sách nhíu mày hỏi. Tuy y và Lưu Kỳ không đội trời chung, nhưng cũng biết thủ đoạn của Lưu Kỳ không tầm thường, là một người không chịu thiệt, muốn Kinh Châu thả những hàng binh về, trong lòng y luôn cảm thấy không ổn.
- Chủ công có được tất có mất, hai vạn hàng binh này đối với Kinh Châu hoàn toàn vô dụng, nhưng đối với Giang Đông ta lại có ý nghĩa trọng đại. Lần này binh mã Giang Đông ta tổn thất thảm trọng, nếu hai vạn binh mãy này được gia tăng huấn luyện đủ để thực lực Giang Đông ta tăng lên không ít.
Lỗ Túc cười khổ. Gã cũng biết Kinh Châu nhất định có điều kiện, nhưng hai vạn binh mã này đối với Giang Đông mà nói thật sự quá quan trọng.
- Muốn những hàng binh này về làm gì chứ. Nếu lệ này mở ra sau này binh lính Giang Đông ta sao còn tác chiến được nữa, đánh không lại lập tức đầu hàng, Giang Đông ta lại dùng cái giá đắt phải trả để đổi họ về, quân tâm Giang Đông một mất một còn sao có thể đánh giặc?
Chu Thái cau mày, trong mắt ánh lên tia khó chịu, theo y những sĩ tốt này đều đáng chết.
- Chư tướng quân nói đúng, nhưng sĩ tốt đó sở dĩ đầu hàng cũng bởi vì đại thế đã mất, tình thế không do người, đổi họ trở về giết người cầm đầu là có thể khiến cho bọn họ ngưng tụ được quân tâm.
Lỗ Túc lắc đầu. Sở dĩ binh bại là vì đại tướng chỉ huy không được, không liên quan gì đến những sĩ tốt này.
- Nếu đã vậy hãy chờ tin tức của Kinh Châu.
Tôn Sách gật đầu. Hai vạn binh mã không phải số lượng nhỏ, dù là Kinh Châu cũng không thể không dòm ngó.
Nói xong Tôn Sách quay sang Trương Hoành:
- Thương thế của Tử Nghĩa sao rồi?
- Chủ công, từ khi tìm được Thái Sử tướng quân, ngài ấy vẫn trọng thương hôn mê sâu, đã mời rất nhiều danh y Giang Đông đến rồi nhưng không ai có thể chữa khỏi cho Sử tướng quân ạ.
Trương Hoành lắc đầu nói.
- Chủ công, mạt tướng nghe nói còn có một người có thể chữa khỏi cho Thái Sử tướng quân, đó là thần y Hoa Đà, nhưng thần y Hoa Đà đã mất tích lâu rồi.
Chu Thái đau khổ nói.
- Hoa Đà? Chủ công, tôi có nghe nói Hoa Đà vẫn luôn ở Tương Dương. Lưu Kỳ còn mở một hiệu thuốc bắc cho Hoa Đà, nghe nói còn muốn mở một thư viện để Hoa Đà làm viện trưởng nữa.
Trương Hoành nói. Y phụ trách chỉnh lý tin tức các nơi truyền về, không nghĩ Hoa Đà lại có năng lực như thế.
- Chủ công, không bằng để mạt tướng dẫn người tới Tương Dương đưa Hoa Đà về Giang Đông được không?
Chu Thái cao giọng. Thái Sử Từ tính cách ôn hòa, ở Giang Đông sống rất tốt, là bạn tốt của y.
- Chủ công, không được đâu, Hoa Đà này nghe nói nhiệt tình vì nghĩa, nhưng tính tình rất quật cường, nếu y không muốn thì dù có giết chết y y cũng sẽ không đến. Không bằng phái người bí mật đến đem thương thế của Sử tướng quân nói cho y biết, nhằm tác động đến tình cảm, nói không chừng có thể mời được y tới Giang Đông.
Trương Hoành giật mình, Hoa Đà là hy vọng cuối cùng cho Thái Sử Từ, không thể gây ra sai lầm gì được.
- Ừ, nếu đã vậy lập tức phái người tới Kinh Châu mời Hoa Đà. Nếu y không đến mới ép buộc y đến cũng không muộn.
Tôn Sách ngẫm nghĩ rồi nói. Phàm là người có bản lĩnh đều cao ngạo khó khuất phục, tuy nhiên vì thương thế của Thái Sử Từ, dù là làm gì cũng không tiếc.
Ba ngày sau, đám người Lưu Kỳ khoái mã chạy tới đại doanh Huyền Vũ quân. Đại doanh Huyền Vũ quân cách Tương Dương chừng hơn hai trăm dặm, trên đường đi Lưu Kỳ nghỉ một chút, vào giữa trưa ngày thứ ba thì tới đại doanh Huyền Vũ Quân.
Đại doanh Huyền Vũ quân xây dựng trên sườn núi cao, dựa vào núi, tinh kỳ trong đại doanh phấp phới, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu giết ở ngoài đại doanh vang dội.
Năm vạn Huyền Vũ quân hiện đang huấn luyện trên mảnh đất bằng phẳng dưới sườn núi, tuy rằng vừa mới cải tổ thành công, nhưng lại làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
- Người nào?
Đám người Lưu Kỳ sắp tới gần đã bị một đội binh lính cầm trường thương ngăn lại. Đội mười người này đang cảnh giác nhìn đám người Lưu Kỳ chằm chằm, tựa như đem đám người Lưu Kỳ trở thành trạm canh giác của nơi nào đó.
- Làm càn, Châu Mục đại nhân ở dây, còn chưa tránh ra?
Không đợi Lưu Kỳ lên tiếng, có Cẩm Y vệ tiến lên quát.
Nghe tiếng quát của Cẩm Y vệ, sĩ tốt kia biến đổi sắc mặt, vẻ hơi do dự một chút nhưng vẫn ngăn đám người Lưu Kỳ lại:
- Tướng quân có lệnh, trong lúc huấn luyện không có thủ lệnh của tướng quân, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.
Tất cả Cẩm Y Vệ đều biến đổi sắc mặt, đầy giận giữ nhìn chằm chằm sĩ tốt này, nếu không bởi quân kỷ nghiêm minh thì đã xông lên bắt sĩ tốt này rồi.
- Ngươi phái người đi thông báo, nói Châu Mục đại nhân đến xem xét tình hình huấn luyện binh sĩ, bảo Văn Sính tướng quân ra nghênh đón.
Gia Cát Lượng thúc ngựa lên ra hiệu Cẩm Y Vệ lui ra, nói với tiểu đội trưởng đang chặn đường.
- Các vị chờ chút.
Binh lính đối diện thấy đội nhân mã kia không xông lên thì thở phào, chắp tay thi lễ sau đó quay lại nói với binh lính phía sau vài câu, lập tức có một gã sĩ tốt vừa thoáng sợ vừa nghi hoặc nhìn thoáng qua mấy trăm người phía trước sau đó nhanh chóng đi đến đại doanh.
Bốn Cẩm Y vệ đều tỏ vẻ bất mãn nhưng Lưu Kỳ thì lại mỉm cười. Quân kỷ nghiêm minh, Văn Sính huấn luyện được sĩ tốt cũng rất chuyên nghiệp, chỉ trong thời gian ngắn đã huấn luyện được thành như này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận