Tam Quốc Tranh Phong

Chương 333

- Chủ công, việc này nên làm như nào? Lưu Kỳ này rõ ràng là nhằm vào chủ công, chủ công không cần để ý làm gì.
Giản Ung cau mày nói. Chuyện này ông ta cũng có phần. Nếu ông ta có thể tuỳ cơ ứng biến nói không chừng sẽ không khiến cho đám người Lưu Kỳ kiêu ngạo hãm hại được Lưu Bị như thế.
- Lưu Kỳ này tuổi còn trẻ mà tâm địa đã độc ác như thế, nếu ta được Kinh Châu nhất định sẽ chém chết hắn trước tiên.
Trương Phi rốt cuộc không kìm nổi cơn giận bèn bộc phát ra. Gã cũng biết thân phận của Lưu Bị là thật.
- Hài, nên trách ta và Lưu Biểu kia không thường trao đổi liên hệ, ban đầu chỉ nghĩ hắn vì dòng họ Hán thất sẽ ra tay trợ giúp, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.
Lưu Bị thở dài nói.
- Đại ca sẽ không đi đến Hứa Đô thật đấy chứ. Tào Tặc kia ắt sẽ không bỏ qua cho chủ công đâu.
Trương Phi nói.
- Hứa Đô thì chắc chắn sẽ không đi nữa. Tào Tặc kia có thể lừa được một lần chứ không thể lừa được lần hai. Một khi rơi vào trong tay hắn thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta đâu.
Lưu Bị lắc đầu. Y nhớ rõ chuyện lần trước Tào Tháo thử y, nếu không giả vờ ngây ngốc lừa được Tào Tháo, nói không chừng giờ đã là một xác chết rồi.
- Chủ công, vậy chuyện này nên giải quyết như nào?
Giản Ung hỏi Lưu Bị.
- Chủ công, Hứa Đô không đi được, nhưng có thể đi Ký Châu. Viên Thiệu kia lòng muông dạ thú thường xuyên tự cho mình là chủ thiên hạ, nếu chủ công phái người tới đó hắn ắt sẽ tiếp nhận. Mà bởi vậy hắn sẽ vui vẻ giải nỗi lo âu của chủ nhân.
Tôn Càn ngẩng đầu lên nói. Viên Thiệu này là người có thực lực nhất bên trong các chư hầu thiên hạ hiện nay, nên tự cho mình là chủ thiên hạ. Nếu Lưu Bị chứng minh được thân phận của mình trước mặt Viên Thiệu, vậy Viên Thiệu ắt sẽ rất cao hứng để Lưu Bị làm chủ.
- Đúng, lập tức đến Ký Châu đi.
Hai mắt Lưu Bị sáng lên. Y mà kết mình với Viên Thiệu, vậy thì Viên Thiệu kia bất kể thế nào cũng sẽ không để y bị người khác làm nhục. Mà quan trọng hơn là Viên Thiệu vì thay đổi ảnh hưởng hiện có của mình sẽ cực lực đáp ứng chuyện này.
- Tuy nhiên, lúc này cần một người tới trần thuật lợi và hại với Viên Thiệu mới được.
Nói xong Lưu Bị nhìn Giản Ung và Tôn Càn. Hiện tại bên cạnh y cũng chỉ có hai người này làm được việc.
- Chủ công, thuộc hạ nguyện đến đó ạ.
Giản Ung đứng dậy khom người nói. Y cảm thấy mình làm không tốt ở Kinh Châu, lần này nhất định phải giúp Lưu Bị việc này.
- Chủ công, không bằng việc này cứ giao cho Hiến Hoà đi. - Tôn Càn cũng đứng lên nói.
Bắt gặp hai người như thế Lưu Bị cũng hết sức khó xử. Y rất muốn Tôn Càn đi, nhưng nếu Tự Thụ kia ngay trước mặt Giản Ung ủng hộ Lưu Kỳ, sao có thể sẽ thay đổi được, nếu thấy Giản Ung đến ắt sẽ ngăn cản. Đang định đồng ý, Lưu Bị bèn nhìn sang Mi Trúc. Mi Trúc rất biết ăn nói đã từng xử lý rất nhiều việc cho y.
- Việc này giao cho Tử Trọng đi. Hiến Hoà vừa mới từ Kinh Châu quay về cần phải nghỉ ngơi nhiều. Mấy ngày nay Từ Châu cũng xảy ra không ít chuyện, việc này còn cần Hiến Hoà giải quyết.
Lưu Bị nhìn sang Mi Trúc, muốn nói người trợ giúp y lớn nhất chính là Mi Trúc. Mi Trúc không chỉ giúp y về tài sản, hơn nữa còn giỏi về kinh doanh, nếu không quân đội của mình cũng chỉ có ăn không khí mà thôi.
- Vâng.
Mi Trúc kinh ngạc. Y không ngờ việc đi sứ lại rơi xuống đầu mình. Tuy nhiên cũng không quá bất ngờ, Giản Ung gấp gáp từ Kinh Châu trở về nhìn rất mệt mỏi, ngay cả y cũng không đành lòng.
- Lần này tới Ký Châu còn hy vọng Tử Trọng có thể mượn chút binh mã từ chỗ Viên Thiệu. Binh mã Từ Châu vẫn chưa đủ để ngăn cản Tào Tháo. – Lưu Bị bất đắc dĩ nói.
Sáng sớm hôm sau, Mi Trúc cầm thư của Lưu Bị đi tới Ký Châu. Mà cùng lúc đó tại Hứa Đô Tào Tháo cũng phái sứ giả chia nhau đến Giang Đông và Kinh Nam. Mà Tào Nhân và Trần Quần dưới sự thúc giục của Tào Tháo ngay hôm sau đã dẫn hai ngàn binh tới Phàn Thành.
Hai ngày sau đó Tuân Văn Nhược mang theo hơn mười tên tùy tùng rốt cục về tới Hứa Đô. Nhìn thành trì trước mặt, trong lòng Tuân Văn Nhược nhiều ít có chút cảm thán, lần trước đi sứ Kinh Châu tin tưởng tràn đầy, không ngờ lại liên tiếp bị đả kích, ngay cả Hứa Chử cũng vì sai lầm của y mà chết trận.
Tuy rằng y đã nhận được tin tức từ chỗ Tào Nhân, biết rằng Tào Tháo không định xử phạt nặng mình, nhưng càng như thế y càng không vui. Y biết nếu đổi lại là người khác nói không chừng đã sớm bị Tào Tháo chém đầu rồi. Sở dĩ Tào Tháo không làm vậy một mặt là trấn an y và Tuân Du, mặt khác chẳng phải là muốn gia tộc Tuân thị hoàn toàn đứng về phía Tào Tháo hay sao.
Gia tộc Tuân thị văn phong cực thịnh, nhân tài trong gia tộc xuất hiện lớp lớp, tuy rằng đã có một bộ phận nhậm chức dưới trướng Tào Tháo, nhưng vẫn còn một bộ phận bởi vì lòng hướng về Hán thất nên không xuất sĩ. Điểm này y và Tào Tháo đều rất rõ ràng.
- Thúc phụ.
Đang lúc Tuân Văn Nhược nhìn thành trì đến ngây người thì Tuân Du đã đến trước mặt y. Tuân Văn Nhược dù là trưởng bối của gã, nhưng hai người cũng là giống như bằng hữu, lần này Tuân Văn Nhược gặp chuyện không may, gã sao không quan tâm cơ chứ.
- Thúc phụ gầy đi nhiều.
Tuân Du thở dài. Lúc này nhìn Tuân Văn Nhược rất gầy yếu, trên người toát lên khí chất rệu rã, không hề có chút phấn chấn nào. Tuân Du không ngờ việc này lại đả kích cho Tuân Du mạnh như thế. Tuy nhiên ngẫm lại cũng là điều bình thường, mấy chục năm nay có khi nào thúc phụ thất bại như thế đâu.
- Ồ.
Tuân Văn Nhược cười cười, ánh mắt nhìn Tuân Du ôn hoà hơn nhiều. Tuân Du có thể đích thân ra đón mình, có thể thấy được gã cũng không trách cứ mình. Ngẫm lại mình phạm nhiều sai lầm suýt chút nữa mang đến tai hoạ ngập đầu cho gia tộc Tuân thị, trong lòng vô cùng hối hận.
Việc Uyển Thành ban đầu y cũng không định nhúng tay vào. Thân phận của y chỉ là sứ giả, chỉ cần trở lại Hứa Đô hết thảy mọi sự sẽ đại cát, tuy nhiên bởi vì y ở Kinh Châu ăn nhiều quả thiệt lòng không buông bỏ được, bởi vậy muốn ở Uyển Thành cho Kinh Châu một bài học, nào ngờ bởi vì việc này đã khiến cho mình lâm vào cảnh lưỡng nan, lúc này nghĩ đến lại cảm thấy hết sức nực cười.
Nếu y đã quyết định để mặc việt này không nhúng tay vào. Tuy nhiên lần này Tào Tháo tha cho gia tộc Tuân thị, y còn cần làm một vài việc cho Tào Tháo mới có thể an tâm.
- Thúc phụ, chủ công đang chờ ở trong phủ.
Tuân Du hạ thấp giọng nói.
- Ồ, vậy thì đi thôi.
Tuân Văn Nhược nói với Tuân Du. Lần này Tào Tháo không xử trí y hơn phân nửa là vì đứa cháu này. Hiện tại xem ra ý nghĩ của Tuân Du và y giống nhau, vậy cũng không có gì để nói. Lần này sau khi trợ giúp Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu xong, y quyết định quy ẩn không hỏi thế sự. Nghĩ đến đây vẻ chán chường của Tuân Văn Nhược biến mất, tảng đá trong lòng cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận