Tam Quốc Tranh Phong

Chương 551

- Khốn kiếp!
Hàn Mãnh nổi giận gầm lên, quay đầu nhìn về phía hơn mười tên thân tín, vừa bị Hàn Mãnh nhìn, hơn mười người này đều cúi đầu không nói, với khoảng cách ngắn như vậy bọn họ cũng không nắm chắc có thể tránh được mũi tên.
- Tắt cây đuốc, xông lên!
Hàn Mãnh quát.
Trong nháy mắt tất cả đuốc trên sườn núi đều tắt hết, chỉ còn lại hơn trăm ngọn đước ở triền núi, khi Hàn Mãnh hạ lệnh tắt đuốc thì Tào Hồng cũng hạ lệnh tắt đuốc, toàn bộ triền núi nhanh chóng tràn ngập trong bóng tối.
Trong bóng tối, thỉnh thoáng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, về phần tiếng kêu thảm thiết là Viên binh hay là Tào binh thì càng khó mà biết được.
Sau nửa canh giờ, tiếng gào thét yếu dần, Hàn Mãnh mới hạ lệnh thắp đuốc. Nửa canh giờ hắn phái một ngàn binh mã xông lên sườn núi, cho dù có lấy mạng đổi mạng cũng có thể tiêu diệt Tào Binh trên sườn núi.
Khi thắp sáng đuốc, toàn bộ sườn núi đều trơ trọi, hơn mười bóng dáng đang đứng trên đỉnh núi chói mắt dị thường. Hàn Mãnh hít một hơi thật sâu, một ngàn người tổn thất hầu như không còn, mà Tào binh trên sườn núi cũng chỉ còn lại không tới hai mươi người.
- Bắt lại cho ta.
Ban đầu Hàn Mãnh cảm thấy kinh sợ nhưng khi nhìn thấy Tào Hồng đứng dưới chân núi, Hàn Mãnh mới dừng lại quát lớn.
- Vâng.
Lúc này lại có mấy trăm binh lính xông lên đỉnh núi, muốn bắt đám người Tào Hồng.
Nhìn binh lính xông lên, Tào Hồng cười gượng, chỉ dựa vào hơn mười người này làm sao có thể ngăn cản đợt tiến công này, giương mắt nhìn về phía Ô Sào, Tào Hồng thở dài, hiện tại chỉ có thể kéo dài thêm được một khắc đồng hồ, nghĩ vậy Tào Hồng lại cầm trường đao nhìn về binh lính đang xông lên phía trước.
Ầm!
- Sát!
Không bao lâu sau hơn mười người còn lại đã bị đoàn người Viên binh bao vây, Tào Hồng gầm lên giận dữ nhìn Viên binh.
Ầm!
Đúng lúc này, một ánh lửa đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, chói mắt dị thường, ngay sau đó ánh lửa lan tràn thành một trận đại hỏa ngập trời, tràn ngập phía chân trời, chiếu sáng bóng đêm, mặc dù cách xa cả vài dặm nhưng Tào Hồng cũng có thể nhìn rất rõ.
- Thành công rồi!
Tào Hồng sửng sốt rồi lập tức mừng như điên, sự cố gắng của một ngàn người không uổng phí, hai canh giờ kiên trì cũng không uổng phí, rốt cuộc chủ công cũng thiêu hủy đại doanh Ô Sào thành công.
- Đó là cái gì?
- Đó không phải là hướng của đại doanh Ô Sào ấy ư, làm sao lại dấy lên lửa lớn như vậy?
- Rốt cuộc đại doanh Ô Sào đã xảy ra chuyện gì, lầm sao lại cháy?
Từng tiếng nghị luận vang lên, mấy ngàn binh lính Viên binh đều nghi hoặc nhìn ngọn lửa ngập trời, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Mãnh ở dưới chân núi nhìn đại hỏa, đầu tiên là hắn cảm thấy không thể tin được, sau đó là sợ hãi, không kịp để ý đến đám người Tào Hồng trên đỉnh núi đã hạ lệnh đại quân lui lại. Sau đó đại quân chưa tập kết xong đã tiến về phía Ô Sào.
…………..
Ánh lửa ngập trời, cho dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy được khói đen dày đặc, toàn bộ đại doanh đều bị bao phủ bởi ngọn lửa, chỗ này vốn là nơi cất giữ lương thảo, tuy đã bố trí mọi loại phòng chống lửa nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được đại hỏa do con người làm ra.
Ngọn lửa chói mắt chiếu sáng bốn phía đại doanh, từng tên binh lính ngẩng đầu nhìn ánh lửa.
Thất bại! thất bại!
Trải qua sự ngỡ ngàng lúc đầu, từng binh lính Viên binh đều hồn bay phách lạc nhíu mày nhìn ánh lửa, không còn dũng khí không màng sinh tử như vừa rồi.
Trông coi đại doanh này vốn là vinh quanh của bọn họ, nhưng lúc này vinh quang này đã không còn nữa, nó vĩnh viễn biến mất cùng với ánh lửa kia.
Trong coi lương thảo vốn không phải là việc hấp dẫn người ta, bởi vì trông coi lương thảo nhất định phải ở hậu phương, không thể ra trận giết địch, không thể được thăng chức, lại càng không thể rạng rõ tổ tông.
Nhưng lần này là lương thảo của mấy chục vạn đại quân, sự tình quan trọng, trông coi lương htaro ngược lại là công lao không nhỏ, chỉ cần lương thảo không mất, sau khi thắng trận còn có một phần công lao của mình, vì vậy toàn bộ Ký Châu có vô số người muốn tranh đoạt phần này, cuối cùng Viên Thiệu lựa chọn Thuần Vu Quỳnh và hai vạn binh mã này, một mặt là bởi vì Thuần Vu Quỳnh, mặt khác là vì tất cả bọn họ đều là lão binh, mỗi một người đều đã trải qua nhiều cuộc chiến tàn khốc.
Lúc trước bọn họ cũng từng kiêu hãnh, nhưng lúc này niềm kiêu hãnh đó đã bị giẫm lên, mà bọn họ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Thất bại, đúng là đã thất bại rồi.
Ngoài cửa doanh, Thuần Vu Quỳnh thất thần nhìn ngọn lửa nuốt trời trong đại doanh. Khi năm trăm Hổ báo kỵ xuất hiện, hắn biết sẽ có kết cục này, khi đó hắn đã hi vọng viện binh đến càng sớm càng tốt, nội ứng ngoại hợp mới có thể tru sát toàn bộ Tào binh, nhưng lúc này hi vọng đó đã rơi vào khoảng không.
Từ đầu đến cuối hơn hai canh giờ viện binh vẫn không hề xuất hiện, điều này làm cho Thuần Vu Quỳnh kích động, hai canh giờ có thể đi bốn mươi dặm, nếu theo như phỏng đoán thì viện binh sớm đã phải tới nơi, vậy mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Cho dù Tào Tháo có cho người mai phục thì với thực lực của Viên Thiệu thì Viện binh cũng đã tới rồi.
- Tướng quân.
Ngay lúc Thuần Vu Quỳnh đang có ý chí sinh tử thì một giọng nói vang lên.
- Sao?
Thuần Vu Quỳnh quay đầu nhìn thì thấy một gã thám báo chạy tới, Thuần Vu Quỳnh vui mừng rồi lập tức lắc đầu thở dài.
- Tướng quân, thám báo của Trương Cáp tướng quân sớm phát hiện binh mã Tào Tháo, cũng đã bẩm báo lên minh công, nhưng minh công lại nghe theo ý kiến của đám người Quách Đồ, phái mười vạn đại quân tiến công đại doanh Tào Tháo, lại phái Hàn Mãnh dẫn theo năm ngàn binh mã gấp rút tiếp viện. Hàn Mãnh đã chạy tới vùng phụ cận Ô Sào từ lâu nhưng lại giằng co với Tào Hồng mà không nhanh chóng đi tiếp viện. Tướng quân, trận chiến này không phải trách nhiệm của tướng quân, thật sự là tội của đám người Quách Đồ, Hàn Mãnh.
- Chuyện này là thật?
Thuần Vu Quỳnh cả kinh nói.
- Hết sức chính xác ạ, hiện giờ Ô Sào đã bị đốt, Hàn Mãnh sẽ đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tướng quân, tướng quân và già trẻ một nhà các thuộc hạ cũng bị liên lụy, kính xin tướng quân nhanh chóng tới đại doanh, bẩm báo tình hình với minh công để đề phòng Quách Đồ và Hàn Mãnh thay đổi trắng đen.
Thuần Vu Quỳnh thay đổi sắc mặt vài lần, cuối cùng cũng gật đầu đem theo mấy tên binh lính đi về phía đại doanh của Viên Thiệu.
Ngay thời điểm đại doanh Ô Sào bị thiêu hủy thì Tào doanh cách mấy chục dặm đang gặp phải sự tấn công mãnh liệt.
Tứ phía đại doanh đều bị Viên binh tấn công mạnh mẽ, dưới mệnh lệnh phòng thủ của Quách Gia sau đó không lâu, hơn mười vạn Viên binh đã tới ngoài Tào doanh, bao vây chặt chẽ, sau đó không chút do dự phát động tiến công.
Cuộc chiến kịch liệt thảm liệt giữa song phương bùng nổ không báo trước, dù là Trương Cáp và Cao Lãm cũng không dự liệu được trận giao chiến này lại thảm liệt như thế. Trong tầm mắt của hai người, mỗi một lần xung phong sẽ có mấy trăm sĩ tốt bỏ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận