Tam Quốc Tranh Phong

Chương 118

Lưu Kỳ không muốn dây dưa quá nhiều với gã Tướng Quân này, vốn tính tìm một chỗ giải quyết người này, nhưng sợ để lộ dấu về vì thế không bằng đuổi bọn họ đi.
Gã Tướng Quân kia lại nói:
- Vì sao không có ai báo cho chúng ta?
Lưu Kỳ âm trầm nói:
- Chẳng lẽ chủ công quyết định còn phải bàn bạc với các ngươi sao?
Gã Tướng Quân kia lắc đầu nói:
- Chủ công quyết định đương nhiên không cần bàn bạc với ta, nhưng các ngươi có gì xác thực?
Lưu Kỳ hừ một tiếng nói:
- Vừa nãy hai vị phu nhân và Huyện Uý huyện Bành Trạch đã xem qua, ngươi có tư cách gì xem xem quân ấn của Thân Vệ Quân ta?
Tướng Quân kia còn định nói điều gì đó lại thấy một gã Tướng Quân ở bên kéo kéo tay y, gã Tướng Quân này tiến lên phía trước nói:
- Tướng Quân chớ trách, ta không phải hoài nghi thân phận của Tướng Quân, chỉ là nghi hoặc chủ công vì sao lại đột nhiên thay đổi mệnh lệnh?
Sắc mặt Lưu Kỳ khẽ trầm lại, giải thích:
- Đại quân Kinh Châu đánh vào Giang Đông, còn Lưu Kỳ lại dẫn theo kỵ binh vọt vào Giang Đông, ở quận Bà Dương đánh tan năm nghìn địa quân Tôn Hà đồng thời chém chết Tướng Quân Tôn Hà, sơn tặc các nơi tác loạn. Các ngươi làm sao có thể bảo vệ an toàn cho hai vị phu nhân về quận Ngô?
Nghe Lưu Kỳ nói xong, hai gã Tướng Quân kia đều biến đổi sắc mặt, bọn họ không muốn buông tay chính là hy vọng có thể lập chút công lao, không ngờ lúc này mới vài ngày Giang Đông đã trở nên loạn như vậy. Không chỉ bị đại quân Kinh Châu đánh vào Giang Đông, mà ngay cả Đại Tướng Tôn Hà cũng bị chém chết. Quận Bà Dương kia là con đường chủ yếu để bọn họ trở về quận Ngô, nếu xảy ra chuyện, mạng nhỏ của mấy người bọn họ e là cũng không giữ được.
Tướng Quân kia liền nói:
- Vừa rồi đắc tội xin Tướng Quân chớ trách, chúng ta sẽ rút khỏi phủ đệ giao cho các người bảo vệ.
Nói xong phân phó vài tiếng với bộ hạ, mấy tên bộ hạ kia lập tức chạy vào trong phủ rời binh mã đi. Gã Tướng Quân kia ôm quyền thi lễ với Lưu Kỳ, sau đó dẫn người vội vàng rời đi.
Thấy bọn họ rời đi, Lưu Kỳ vung tay lên ra hiệu cho tám trăm người lập tức tiến vào trong phủ, sau khi kiểm tra xung quanh phủ một hồi mới vây kín phủ đệ dù con kiến cũng khó lọt, khiến ngay cả người trong huyện Bành Trạch đều cảm thấy biến hóa trong phủ đệ, Huyện Uý huyện Bành Trạch kia nhân được tin tức âm thầm lau mồ hôi, may mắn vừa nãy không đắc tội với vị Tướng Quân này, bằng không Thân Vệ Quân chém giết xông vào khó có thể chống đỡ.
Trong phủ ngoại trừ tỷ muội Kiều Thị và người đi cùng các nàng, toàn bộ những người khác đều bị Lưu Kỳ đuổi ra khỏi phủ đệ, cho dù là thị nữ do Huyện Uý huyện Bành Trạch sắp xếp cũng bị đuổi đi, toàn bộ phủ đệ đều nằm trong sự khống chế của Lưu Kỳ, không khí trong phủ cũng trở nên âm trầm, tuy hai tỷ muội Kiều Thị cũng cảm giác được nhưng vẫn ở trong phòng không muốn ra ngoài.
Ba người Lưu Kỳ, Vương Nghị và Cam Ninh trong một tòa phòng trong phủ vây quanh bàn ngồi cùng một chỗ, còn ngoài phòng lại âm thầm bố trí không ít người canh gác, tránh tỷ muội Kiều Thị đến gần.
Lưu Kỳ nhìn hai người nói:
- Hiện tại chúng ta đã nắm trong tay toàn bộ phủ đệ, hơn nữa trước mắt không ai biết được thân phận của chúng ta, bước tiếp theo chính là nên làm thế nào rời khỏi Giang Đông?
Vương Nghị nhìn bản đồ nói:
- Con đường rời khỏi Giang Đông nhanh nhất chính là vượt sông, sau đó đi qua Cửu Giang và Sài Tang, chỉ mất vài canh giờ là có thể trở về Kinh Châu. Nhưng làm như thế sẽ có chút nguy hiểm, Cửu Giang và Sài Tang đều là nơi có trọng binh trấn thủ tùy ý vượt qua, nếu bại lộ thân phận sẽ gặp nguy hiểm.
Cam Ninh gật gật đầu nói:
- Đi đường bộ không được, vậy đi bằng đường thủy quay về Kinh Châu, ngược dòng mà đi trực tiếp đến Giang Hạ tuy sẽ tốn chút thời gian nhưng an toàn hơn đường bộ không ít.
Lưu Kỳ nhìn bản đồ không nói gì, đi đường thủy và đường bộ đều có khuyết điểm, đi đường bộ cần phải vượt qua Cửu Giang và Sài Tang. Cửu Giang và Sài Tang là cứ điểm quan trọng của Giang Đông, nếu có Đại Tướng Giang Đông trấn thủ vậy không khó phát hiện thân phận của bọn họ, như vậy khi bị trọng binh bao vây việc đào tẩu sẽ trở nên khó khăn.
Mà đi đường thủy cũng gặp phiền toái, ngược dòng Giang Hạ mà đi ít nhất phải mất ba ngày, vào khi đó tin tức ở quận Bà Dương Dương đã truyền tới huyện Bành Trạch, nếu như Giang Đông phái thuyền nhẹ đuổi theo nói không chừng có thể đuổi kịp bọn họ.
Đoàn người bọn họ không những phải bảo vệ tỷ muội Kiều Thị, cộng thêm mấy xe ngựa trở quà, căn bản không đi nhanh được. Quan trọng hơn chính là Giang Đông nếu phái kỵ binh dọc bờ sông đuổi theo, muốn đuổi kịp bọn họ thực sự dễ dàng.
Lưu Kỳ chỉ vào bản đồ nói:
- Đi đường thủy.
Hẳn là Lưu Kỳ có thể nhận ra tai họa khi đi đường thủy, lúc này quyết định khiến Cam Ninh và Vương Nghị nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ không đợi bọn họ hỏi, liền nói:
- Chỉ cần vòng qua Cửu Giang và Sài Tàng liền có thể lên bờ, sau khoảng thời gian mọt nén nhàng là có thể về Kinh Châu.
Sài Tang và Giang Hạ lúc này lấy Trường Giang làm ranh giới, đông Trường Giang thuộc Kinh Châu còn tây Trường Giang thuộc Kinh Châu, chỉ cần vòng qua Sài Tang sau khi lên bờ là có thể trở về Kinh Châu. Tuy rằng gần Sài Tang nhưng về Kinh Châu cũng không cần bó chân bó tay, chỉ cần tới thị trấn là có thể thoát khỏi truy binh của Giang Đông.
Cam Ninh, Vương Nghị sửng sốt, sau đó cười nói:
- E là nên chuẩn bị xe ngựa cho mấy nữ nhân trong phủ.
Lưu Kỳ cười cười nói:
- Sau đó đến hỏi xem nữ nhân có biết cưỡi ngựa không? Nếu không lệnh cho Huyện Uý chuẩn bị là được, trong huyện hẳn là có xe ngựa thích hợp.
Cam Ninh, Vương Nghị gật gật đầu, cưỡi ngựa tự nhiên sẽ nhanh hơn nhưng nữ nhân e là không có mấy người biết cưỡi ngựa.
Cam Ninh ngẩng đầu nói:
- Không biết công tử tính toán khi nào xuất phát?
Lưu Kỳ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nói:
- Càng sớm càng tốt, chi bằng rời khỏi đây ngay đêm nay.
Ở Giang Đông càng lâu, nguy cơ bại lộ bị bại lộ thân phận sẽ càng lớn
Trong phủ đệ huyện Bành Trạch, Vương Nghị đang bàn bạc việc rời đi với Huyện Uý huyện Bành Trạch.
Huyện Uý huyện Bành Trạch nhìn Vương Nghị, nghi hoặc nói:
- Tướng quân vừa tới huyện Bành Trạch, vì sao không nghỉ ngơi ở huyện vài ngày rồi rời đi? Bành Trạch tuy là huyện nhỏ những có mấy nơi có thể du lịch, Tướng quân không bằng ở lại huyện thêm vài ngày hãy rời đi? Hai vị phu nhân liên tục chay ba ngày đường lúc này cũng cần nghỉ ngơi, nếu lập tức rời đi có lẽ có chút không ổn?
Việc đoàn người Lưu Kỳ hôm nay rời khỏi huyện, khiến Huyện Uý cảm thấy có chút đột ngột.
Vương Nghị lắc đầu nói:
- Một kỵ binh của Lưu Kỳ đang hoạt động ở quận Bà Dương, nếu như để hắn biết hai vị phu nhân ở đây tất nhiên sẽ đến cản trở. Ta tuy tự tin bảo vệ hai vị phu nhân an toàn, nhưng nếu hai vị phu nhân bị hù dọa ta không thể ăn nói với chủ công. Lần này hộ tống hai vị phu nhân đi quận Ngô bằng đường thủy, vì thế Huyện Uý không cần lo lắng tới sức khỏe của hai vị phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận