Tam Quốc Tranh Phong

Chương 485

- Đi xuống đi.
Cách cửa sổ một đạo trong trẻo nhưng âm thanh lại lạnh lùng vang lên, khiến hai người nhẹ thở ra, xoay người một cái bước nhanh đi.
Trong phòng, Trương Tùng vẻ mặt ngưng trọng cùng một thanh niên ngồi đối diện nhau. Người thanh niên này phong trần như ngọc, trầm tĩnh ngồi đó dường như có thể làm cho bốn phía lâm vào cảnh yên tĩnh.
- Hiếu Trực, ngươi xem Trần Quần này đến Ích Châu rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nhìn thanh niên mặt vẫn trầm tĩnh như nước, Trương Tùng lắc đầu hỏi. Đây là một trong số ít người được coi là bạn tốt của gã ở Ích Châu, Pháp Chính. Pháp Chính học thức uyên thâm, mưu trí hơn người, chỉ có điều tính tình không kiềm chế được mới chọc cho mọi người dưới trướng Lưu Chương không ưa, hiện giờ vẻn vẹn chỉ mang chức Quân Nghị Hiệu Úy, tuy rằng địa vị không thấp, nhưng trong tay cũng không có bất kỳ thực quyền nào.
- Có phải là vì Châu Mục đại nhân nhận được sự tình Kinh Châu không. Hán Trung chính là vùng đất Đằng Long của Cao Tổ, nhân khẩu phong phú, lương thực dồi dào, từ xưa chính là vùng binh gia giao tranh, Tào Tháo tất nhiên sẽ không ngồi yên mà không quan tâm tới. Tuy nhiên lúc này ông ta đang tập trung đối phó Viên Thiệu, còn không có tinh lực mà đối phó Kinh Châu, chỉ có mượn tay Châu Mục đại nhân gây thêm một chút phiên toái cho Kinh Châu mà thôi.
Pháp Chính lắc đầu, trên mặt không thèm để ý chút nào.
- Ồ? - Trương Tùng không khỏi nhíu mày, lúc này gã đã cùng Kinh Châu buộc lại với nhau, cũng coi như một nửa là người Kinh Châu, làm sao có thể trơ mắt nhìn Trần Quần gây thêm phiền toái cho Kinh Châu.
- Tử Kiều huynh, mấy ngày nay đều tâm thần không yên, có tâm sự gì à?
Pháp Chính nhìn thoáng qua Trương Tùng, trong mắt kỳ quang chợt lóe.
- Hả.
Trương Tùng kinh ngạc, không nghĩ tới Pháp Chính dễ dàng nhìn ra như thế.
- Thôi, ta cũng không giấu diếm ngươi, kỳ thật ta đã xem như là người Kinh Châu, chỉ có điều vẫn thiếu một cơ hội để xếp vào dưới trướng Lưu Kỳ, hơn nữa lần này Lưu Kỳ tấn công Hán Trung chính là đề nghị của ta.
Trương Tùng cười cười, nhìn về phía Pháp Chính trong mắt tràn đầy ý hỏi, Pháp Hiếu Trực này đối với Lưu Chương đã sớm thất vọng rồi.
Lần này đến lượt Pháp Chính kinh ngạc khi nghe Trương Tùng nói vậy. Pháp Chính ngồi dậy nhìn Trương Tùng từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc:
- Ta đang nghĩ ngươi lần này từ Kinh Châu trở về sao câu nào cũng nhắc đến Lưu Kỳ, hóa ra là sớm tìm Lưu Kỳ là nơi nương tựa rồi, ta còn tưởng rằng ngươi chẳng qua là tính toán trong lòng, không ngờ ngươi đã bắt đầu bày mưu tính thế rồi cho hắn rồi. Rốt cuộc Lưu Kỳ này có bản lãnh gì, có thể làm cho ngươi coi trọng như thế?
- Ha ha, Đại công tử nay đã tính toán tấn công Ích Châu, sau dó lại thâu tóm Hán Trung, ta chỉ là đề nghị một chút mà thôi. Trên thực tế, trước tấn công Ích Châu hay là Hán Trung đều không có gì khác nhau, trận đại chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu này trong thời gian ngắn sẽ không thể kết thúc được.
Trương Tùng cười nói, ngẫm lại đúng vậy, mình ở trước mặt Pháp Chính đâu chỉ một lần nhắc tới Lưu Kỳ, gần như mỗi một lần gặp y đều nói về Lưu Kỳ, không phải là muốn y và mình cùng đầu nhập Đại công tử hay sao.
- Ồ, xem ra dã tâm của Lưu Kỳ không nhỏ, không ngờ muốn thâu tóm Hán Trung và Ích Châu, chẳng lẽ hắn thật sự có lòng tin này?
Pháp Chính khẽ nhíu mày, Ích Châu dễ thủ khó công, không có nội ứng khả năng lấy được là rất nhỏ. Theo lời Trương Tùng nói như thế, Lưu Kỳ này chỉ sợ là sớm bắt đầu mưu tính tấn công Ích Châu rồi.
- Ta thì lại rất tin tưởng. Đại công tử mấy tháng gần đây mới bộc lộ tài năng, nhưng dưới trướng không thiếu những người tài năng không kém chúng ta, thậm chí còn có mấy người còn hơn chúng ta nhiều lắm, chỉ dựa vào họ có thể lấy được Hán Trung rồi, cho dù là hai người chúng ta hết sức trợ giúp Châu Mục đại nhân, chỉ sợ không chắc có thể đạt được.
Trương Tùng tự tin cười, sau đó sắc mặt có chút thận trọng, thời gian gã ở Kinh Châu cũng không ngắn, cũng khá hiểu đối với mọi người dưới trướng Lưu Kỳ, Từ Nguyên Trực, Gia Cát Khổng Minh, còn có Bàng Sĩ Nguyên không một ai là dễ đối phó, huống chi còn có một Giả Văn Hòa “kính vĩ thiên hạ”.
- Ồ, nói như vậy Lưu Kỳ này sắp quật khởi rồi, tuy nhiên nhân vật như vậy, vì sao hơn hai mươi năm trước không có tiếng tăm gì, mà chỉ có mấy tháng liền nổi lên như vậy?
Pháp Chính cau mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu đối với sự quật khởi của Lưu Kỳ.
- Cái này ta cũng có chút nghi ngờ, nếu thật sự đồn đại như vậy, Đại công tử ẩn nhẫn hai mươi năm, phần tâm cơ này đến nay thiên hạ không có bao nhiêu người so được.
Trương Tùng lắc đầu, đối với việc dân chúng Kinh Châu nói về Lưu Kỳ, cho đến bây giờ cũng không có một lời giải thích nào thuyết phục.
- Ta biết trong lòng ngươi vẫn có nghi hoặc, nhưng chờ sau khi người gặp Đại công tử, tất sẽ vì phong thái của hắn mà bị khuất phục. Châu Mục đại nhân so sánh với hắn quả thật khác biệt một trời một vực, sự khuếch trương của Kinh Châu can hệ trọng đại, ngay cả đề nghị của một ngoại nhân như ta đều có thể tiếp nhận, huống chi là đề nghị của mấy người tài dưới trướng kia.
Trương Tùng nói, ấn tượng lớn nhất đối với Lưu Kỳ không ngoài biết người khéo dùng hoặc là có thể dung nạp đủ loại nhân tài.
- Ồ, người như vậy ta thật sự muốn gặp đấy.
Pháp Chính ánh mắt chợt lóe, trong lòng kinh ngạc nói.
Ngay khi hai người đang bàn bạc, ngoài cửa truyền đến tiếng của thị vệ.
- Đại nhân, Châu Mục đại nhân cho gọi đại nhân cùng Pháp Giáo Uý nghị sự.
- Ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đến ngay.
- Hẳn vì việc Kinh Châu mượn đường.
Thấy Trương Tú nhìn về phía mình, Pháp Chính mở miệng:
- Ngươi yên tâm, tuy ta không tương trợ Lưu Kỳ kia, nhưng cũng sẽ gây thêm phiền toái cho hắn, về phần con người như thế nào, nhìn thấy rồi nói sau.
- Đa tạ Hiếu Trực rồi.
Trương Tùng chắp tay nói.
Pháp Chính không để ý chút nào khoát tay, kỳ thật lấy địa vị của y ở trong lòng Lưu Chương, cho dù là đứng ra ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Thời điểm hai người đến thấy Mục phủ, mấy người khác đã chạy tới nơi này.
Không bao lâu, chỉ thấy Lưu Chương mặc bào phục đi ra, phất tay ý bảo mọi người đứng dậy, mở miệng nói:
- Trước đó vài ngày, Kinh Châu phái người đến, nói là muốn mượn đường tấn công Hán Trung, lúc ấy ta nghĩ đến đều là dòng họ Hán thất phải cùng nhau trông coi. Tuy nhiên sau nhiều ngày suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy lúc ấy đáp ứng không khỏi có chút gấp gáp, hôm nay triệu tập các ngươi đến chính là muốn xem ý kiến của các người.
Lưu Chương nói xong, lúc này trên đại điện mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Trước đó vài ngày sứ giả Kinh Châu đến mượn đường, vốn dĩ bọn họ không đồng ý, nhưng Lưu Chương đã quyết bất đắc dĩ họ phải đồng ý thỉnh cầu của Kinh Châu, hôm nay đột nhiên lại nhắc tới việc này, trong lòng tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ Châu Mục đại nhân thật sự nghĩ thông suốt ư?
- Chủ công nói rất đúng, Hán Trung Trương Lỗ là vì nghịch tặc, Kinh Châu Lưu Kỳ chưa chắc đã không phải là sài lang, hiện giờ binh mã Kinh Châu vừa tiến vào Ích Châu, dễ dàng đuổi ra khỏi Ích Châu, nếu không sau này muốn đuổi bọn họ ra khỏi Ích Châu đã muộn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận