Tam Quốc Tranh Phong

Chương 583

- Tướng quân.
Sắc mặt tiểu tướng tái đi, gã vừa đi dò la tin tức nhưng thấy binh mã Kinh Châu đánh vào, một vạn đại quân giống như một chỉnh thể giống nhau, đấu đá mạnh mẽ, bất luận là cái gì chắn trước đều bị bọn họ phá hủy.
Lôi Đồng vừa mới đi không xa đã thấy binh lính Kinh Châu, tuy rằng tiến lên thong thả nhưng thế lực không thể chống cự nổi, Lôi Đồng tin chắc rằng nếu mình ở lại đây với một vạn binh mã phía trước, lập tức sẽ bị thịt nát xương tan.
Trận hình như vậy, một khi năm vạn binh mã có chút hỗn loạn, cũng bị một vạn người này phân ra nghiền nát, cuối cùng là tiêu diệt.
Lôi Đồng hít một hơi thật sâu, không dám ở lại đây, dẫn theo binh mã còn lại hốt hoảng chạy.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Ngoài thành Thượng Dung, Nghiêm Nhan dẫn dắt một vạn binh mã đã tấn công suốt ba canh giờ, lúc này dù là binh mã Ích Châu hay binh mã Kinh Châu đều rất mệt mỏi.
Nhưng dù là Nghiêm Nhan hay Lý Hổ cũng không có chút lơi lỏng, lúc này sắc mặt Nghiêm Nhan đã có chút lo lắng, thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi cho Ích Châu, căn bản y nghĩa Kinh Châu không phản ứng gì, đột nhiên đại quân xuất hiện dưới thành Thượng Dung, trong chốc lát có thể đánh hạ Thượng Dung, thế lực nhanh như chớp thổi quét Phàn Thành, thậm chí là trọng binh Kinh Châu đóng ở Uyển Thành.
Khi đó tình thế sẽ có lợi đối với Ích châu, nhưng không ngờ một thành Thượng Dung cũng khiến y phải tấn công suốt ba canh giờ, Lý Khôi Thượng Dung quả là khó chơi.
- Tướng quân, ngoài mười dặm phát hiện kỵ binh Kinh Châu, hẳn là Phi Hổ Vệ Kinh Châu.
Ngay lúc Nghiêm Nhan đang lo lắng, đột nhiên một gã thám báo tới trước người Nghiêm Nhan, khom người nói.
- Nhanh như vậy?
Trong lòng Nghiêm Nhan cười khổ, không ngờ viện binh Kinh Châu lại tới đây nhanh vậy, thực sự là ngoài dự tính của y.
Mà còn không ngờ là kỵ binh binh nhuệ nhất Kinh Châu Phi Hổ Vệ, tuy rằng không biết có bao nhiêu người, nhưng một khi binh lính dưới trướng mình mỏi mệt không chịu được lại gặp phải Phi Hổ Vệ, chỉ có một kết cục cho mình, chính là trơ mắt nhìn một vạn quân này bị Phi Hổ Vệ giết hại toàn bộ.
Mười dặm không xa, kỵ binh chỉ cần một khắc đồng hồ là đuổi tới, Nghiêm Nhan không dám chậm trễ.
- Rút lui!
Lúc này Nghiêm Nhan hạ lệnh.
Nhìn binh sĩ Ích Châu dần dần thoái lui, Lý Khôi nhẹ nhàng thở ra, cố nén thân thể mỏi mệt, cảnh giác nhìn binh sĩ Ích Châu dưới thành, suốt ba canh giờ điên cuồng tấn công, Lý Khôi không dám sơ ý.
- Tướng quân, viện binh tới rồi, là Vương tướng quân Uyển Thành.
Một gã thám báo Kinh Châu bước nhanh, chạy lên thành lâu, bẩm báo với Lý Khôi.
- Phù.
Thẳng đến lúc này Lý Khôi mới thở phào một hơi, nhưng gã cũng không hạ lệnh nghỉ ngơi, ngược lại lệnh binh lính tăng cường đề phòng, phòng bị binh mã Ích Châu đột nhiên phản công.
Dưới thành sĩ tốt Ích Châu nhanh chóng tập kết, Nghiêm Nhan không ngừng tự hỏi, nên chạy đi đâu, trở về Ích Châu thì Nghiêm Nhan có chút không cam lòng, nhưng ngoại trừ trở về Ích Châu, cũng chỉ có thể xâm nhập Kinh Châu thôi.
Phi Hổ Vệ đã đuổi tới, một khi xâm nhập Kinh Châu chẳng khác nào muốn chạy trốn thục mạng dưới sự truy kích của Phi Hổ Vệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiểu diệt. Đối với địa thế Kinh Châu, Phi Hổ Vệ nắm rõ hơn y nhiều.
- Đi.
Đột nhiên Nghiêm Nhan dẫn theo sĩ tốt dưới trướng rời khỏi, y phải tiến đến Uyển Thành.
Uyển Thành, một nơi trữ hang lương thảo trọng yếu của Kinh Châu, vẫn luôn do Phi Hổ Vệ đóng giữ, nhưng bây giờ nếu như Phi Hổ Vệ tới đây, bên trong Uyển Thành hẳn là trống rỗng, chỉ cần tới Uyển Thành trước khi Phi Hổ Vệ đuổi tới thì có thể công phá Uyển Thành.
Cũng chỉ có khi công phá Uyển Thành, đại quân mới có thể nghỉ ngơi.
Ngay lúc Nghiêm Nhan dẫn binh mã dưới trướng rời khỏi chưa đến một khắc đồng hồ, tiếng vó ngựa vang lên ầm ầm, trên cổng thành Lý Khôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về chỗ âm thành, chỉ thấy một đạo bạch chạy tới chỗ này, cả người đều là khôi giáp màu trắng, Phi Hổ Vệ xuất hiện trong tầm mắt của Lý Khôi.
Vương Nghị cầm đầu dẫn theo Phi Hổ Vệ xuất hiện dưới thành Thượng Dung, chỉ là hơi tạm dừng lại, ngay lúc đi truy kích đại quân Nghiêm Nhan, mặc dù không cảm thấy nhưng thám báo Phi Hổ Vệ cũng luôn chú ý đến hướng đi của đại quân Nghiêm Nhan.
Đã chiến đấu kịch liệt mấy canh giờ, lúc này đúng là thời cơ truy kích tốt, hơn nữa phải phát huy ưu thế lớn nhất của Phi Hổ Vệ Kinh Châu.
- Tướng quân, Phi Hổ Vệ đuổi theo.
- Nhanh thật.
Trong lòng Nghiêm Nhan cả kinh, Phi Hổ Vệ này không ngờ không chút đo dự liền đuổi theo, chẳng lẽ không sợ y mai phục ở nửa đường sao. Chỉ là trong nháy mắt Nghiêm Nhan liền thấu hiểu rõ ràng mấu chốt trong đó, mặc dù Phi Hổ Vệ không cảm thấy, nhưng tình hình trên chiến trường trước đó đã sớm tìm hiểu rõ ràng, đổi lại mà nói tất cả hành tung của đại quân đều trong khống chế của Phi Hổ Vệ.
- Ngươi dẫn dắt ba trăm thám báo chém giết toàn bộ thám báo Phi Hổ Vệ, dù là không chém được cũng không để cho một người chạy lại đây.
Nghiêm Nhan nhìn thoáng qua tiểu tướng thám báo trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói. Liền bỏ qua ý nghĩ sẽ ở lại, nhưng nếu thám báo không đến, đại quân cũng không đuổi theo, dưới một tình huống mệt mỏi như vậy, bị đuổi kịp và đợi bọn họ cũng đều bị giết hại.
- Tướng quân yên tâm, mạt tướng chắc chắn sẽ không để một ai lại đây.
Cả người tiểu tướng thám báo chấn động, tiếp theo không chút do dự ôm quyền với Nghiêm Nhan, quay đầu ngựa hướng về phía đại quân phía sau mà chạy tới, mặc dù không nói nhưng trong mắt rõ ràng là có ý quyết tử.
Thấy tiểu tưởng thám báo như vậy, Nghiêm Nhan cười khổ một tiếng, tiểu tưởng thám báo này là y đề bạt lên, là người y nể trọng nhất, giữa hai người sớm đã có sự hiểu ngầm, y mở mở miệng tiểu tướng thám báo này sẽ hiểu ý tứ của y, vì vậy mới không do dự mà đáp ứng.
- Đi.
Nghiêm Nhan khẽ quát một tiếng, rồi đột nhiên đẩy nhanh tốc độ.
Ba trăm thám báo phân tán ra phía sau các đường giao của đại quân, phong tỏa toàn bộ đường thông hướng của đại quân, chỉ một lát sau thì có binh Phi Hổ Vệ lao đến, không chút do dự xông tới chỗ ba trăm thám báo.
Ngay sau đó càng ngày càng nhiều Phi Hổ Vệ lao tới, tuy rằng trên đường Phi Hổ Vệ chiến đấu mạnh mẽ, mỗi lần tấn công đều chém giết vài tên binh sĩ Ích Châu, nhưng ba trăm thám báo này cũng không lui lại một bước, cũng không để cho một Phi Hổ Vệ nào đi qua.
Ầm ầm... ...
Đại quân Phi Hổ Vệ xuất hiện trên đường, nhìn như dòng nước lũ tấn công, mà đến đại quân Phi Hổ Vệ, ba trăm binh cũng không lùi bước, lặng yên tập kết hướng về đại quân Phi Hổ Vệ vọt lên.
Lạnh lùng nhìn chăm chú ba trăm người này, trong mắt Vương Nghị không có chút dao động, tình huống này đã gặp rất nhiều lần, nếu đổi lại là mình, y cũng sẽ ở lại để trì hoãn kẻ thù, tuy rất khâm phục nhưng không phải vì vậy mà y bỏ qua cho bọn họ.
Đại quân Phi Hổ Vệ không dừng lại, ầm ầm đánh lên ba trăm thám báo, trong chớp mắt, ba trăm người không một ai may mắn sống sót, tất cả đều chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận