Tam Quốc Tranh Phong

Chương 518

Trong thành Thành Đô, Trương Tùng gấp gáp nói với Pháp Chính.
Nhìn Trương Tùng từ trước tới nay đều trấn định thong dong, lại vì việc của Kinh Châu mà biến thành vội vàng như thế, trong lòng Pháp Chính cười khổ liên tục, Lưu Kỳ Kinh Châu kia cũng không biết là nhân vật như thế nào, cư nhiên khiến bạn tốt của chính mình gấp gáp như thế, lắc lắc đầu nói:
- Có phiền toái cũng là Kinh Châu kia, ngươi đến cùng là gấp cái gì?
- Hiếu Trực!
Trương Tùng trừng mắt nhìn Pháp Chính.
- Được rồi, chuyện này cũng đã phát sinh rồi, ai cũng không thể ngăn cản. Ngươi không phải nói Gia Cát Lượng kia có tài làm thiên địa kinh ngạc quỷ thần khiếp sợ sao? Nếu như ngay cả cửa này đều không qua được, vậy thì tài năng của hắn cũng chẳng phải là thổi phồng quá mức sao?
Pháp Chính lắc đầu nói.
- Ha! Ngươi không nói ta cũng thật đã quên, thống lĩnh đại quân Kinh Châu lần này lại là Gia Cát Khổng Minh, Trương Nhậm này tuy có chút bản lĩnh, nhưng cũng không qua được Khổng Minh, chính là không biết được tình huống các nơi Hán Trung ra sao?
Trương Tùng thở ra một hơi nói.
- Ồ, ngươi đối với Gia Cát Khổng Minh kia tin tưởng như thế, theo như lời ngươi nói, Gia Cát Khổng Minh cũng chỉ vừa vặn là thống lĩnh binh mã mà thôi, làm sao có thể vượt qua được Trương Nhậm đại tướng thân kinh bách chiến kia chứ?
Pháp Chính kinh ngạc nhìn Trương Tùng nói.
- Ngươi chưa từng gặp hắn, không thể biết được bản lĩnh của hắn, nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của hắn, ngay cả người như Tuân Văn Nhược cũng bị thua thiệt ở trong tay của hắn. Hơn nữa lần trước đại quân Giang Đông tấn công Giang Hạ, thế nhưng nhờ kế hoạch trong tay hắn dẫn đến Giang Đông thất bại, hơn nữa khiến đại quân Giang Đông bị tổn thất nặng nề.
Trương Tùng cười cười nói.
- Nếu đã như thế, Kinh Châu hiện tại đang cùng Trương Lỗ ở Hán Trung đánh đến khó thể hòa giải, Gia Cát Lượng này cho dù bản lĩnh thông thiên, một mình xâm nhập Ích Châu, làm sao có thể là đối thủ của Trương Nhậm?
Không hiểu được tự tin lớn như thế Trương Tùng lấy ở đâu ra, theo y thấy, mặc dù Gia Cát Lượng này có tài, nhưng cũng chỉ là đấu cờ vây thôi.
- Tin tức của Hán Trung đã có mười ngày không truyền về, làm sao ngươi biết trong mười ngày này Kinh Châu sẽ không đánh hạ Hán Trung.
Trương Tùng cười nói.
- Mười ngày? Tuy từ Kinh Châu công kích Hán Trung dễ dàng hơn một chút, thế nhưng ngươi đừng quên Kinh Châu và Hán Trung thấy cách một bức tường là Thượng Dung, Trần Quần kia trăm phương bách kế ngăn trở Kinh Châu đánh chiếm Hán Trung, ngươi cho rằng Tào Nhân ở Thượng Dung kia dễ dàng để Kinh Châu lấy được Hán Trung hay sao?
Pháp Chính lắc đầu nói, Trương Tùng này đối với Kinh Châu dường như tin tưởng quá mức.
- Ha ha, thế lực của Tào Tháo sẽ không để Kinh Châu dễ dàng đánh chiếm Hán Trung đâu, nhưng Tào Tháo kia lúc này đang cùng Viên Thiệu chiến đấu kịch liệt, làm sao cũng khai chiến cùng Kinh Châu?
Dương Tùng cười nói.
- Ngươi đó!
Pháp Chính trừng mắt nhìn Trương Tùng, không muốn tranh cãi cùng Trương Tùng nữa.
- Ngươi có thể tìm được Trần Quần chưa?
Pháp Chính thu hồi tươi cười, sắc mặt nghiêm túc nói.
- Không tìm được, ta đã phái người đi tìm nhưng đều mất dấu, dường như Trần Quần này biết chúng ta đang tìm kiếm hắn, sau lần gặp Châu Mục đại nhân thì biến mất, Thành Đô này chắc chắn có người cùng Tào Tháo ngầm liên hệ, nếu không Trần Quần này tuyệt nhiên sẽ không trốn đến kĩ càng như thế.
Trương Tùng cũng nghiêm túc nói.
- Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa thế lực cái người ngầm câu kết với Tào Tháo ở Thành Đô cũng chắc chắn không nhỏ, nếu không cho dù có tâm giúp đỡ cũng không có khả năng làm được.
Pháp Chính gật gật đầu nói, đột nhiên xuất hiện đối thủ, khiến hai người đều cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Hừ, Trần Quần này còn tưởng có thể thông qua Ích Châu khiến kế hoạch đánh chiếm Hán Trung của Kinh Châu thất bại ư. Kinh Châu và Hán Trung chỉ thấy cách quận Thượng Dung, nhưng Tào Tháo lúc này không thể không e dè tình huống của Kinh Châu, điểm này đối với Kinh Châu mà nói là không, nếu đã như thế Kinh Châu kia vì sao lại tốn công sức mượn đường Ích Châu?
Nói đến đây, Pháp Chính nhìn thật sâu Trương Tùng, tiếp tục nói:
- Trần Quần này là Tào Tháo phái đi gây phiền toái, không biết như thế ngược lại có khả năng chữa lợn lành thành lợn què, thêm phiền toái cho Tào Tháo hay không.
- Điểm này cũng không tồi, Lưu Kỳ tuy là người ôn hòa nhưng quả thực có thù tất báo, món nợ Trần Quần này hắn tự nhiên sẽ tính trên người Tào Tháo. Trước cường địch Viên Thiệu, sau lại đắc tội sài lang, haha Tào Tháo này thật đúng là nhà dột lại gặp trời mưa.
Trương Tùng bỗng phá lên cười.
- Mạnh Đạt chuẩn bị xong rồi?
Pháp Chính đột nhiên hỏi.
- Ai, sao có thể đơn giản như thế, thế lực Ích Châu rắc rối khó giải, muốn một mình nắm trong tay một chi binh mã quả thực là chuyện khó, Mạnh Đạt muốn thành công đem một chi binh mã này nắm chặt chẽ trong tay còn cần một ít thời gian.
Trương Tùng lắc đầu nói, hắn dựa vào sự tình của Kinh Châu, nói cho Pháp Chính, hai người bạn này không có bất kì suy nghĩ nào liền ủng hộ quyết định của Trương Tùng, khiến Trương Tùng mặc cảm không bằng.
- Ha ha, một Mạnh Đạt tự nhiên không dễ dàng thành công, nhưng nếu như thêm ngươi nữa thì không nhất định, trong khoảng thời gian này binh mã ÍCh Châu điều động thường xuyên, ngươi đại khái có thể đem chút vướng bận như đề bạt tướng lĩnh hoặc điều động bình cấp đi, ai sẽ đi nghi ngờ ngươi?
- Nói thật nhẹ nhàng, thế gia Ích Châu cũng không chỉ trừng mắt nhìn, chỉ cần có vị trí trống liền đem con cháu trong thế gia của mình thêm vào, làm sao có thể có chỗ cho người khác?
Trương Tùng oán hận nói.
- Vấn đề đơn giản như thế, ngươi chỉ cần đem điều lệnh mang đến tay, ta nghĩ nhưng gia tộc đó tất nhiên sẽ giúp ngươi điều lệnh Uyển Thành.
Pháp Chính nói.
- Hả?
Trương Tùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Pháp Chính, nhìn Pháp Chính vẻ mặt chắc chắn, âm thầm trầm tư một chút, lúc này liền suy nghĩ minh bạch mấu chốt trong đó. Những tướng lĩnh kia căn bản đều xuất thân thế gia, nếu như đem bọn hắn đề bạt, thế gia phía sau bọn hắn tự nhiên sẽ đứng ra giúp đỡ, đến lúc đó nội bộ thế gia Ích Châu đầu tranh hắn không có quan hệ gì với y.
Ngẩng đầu nhìn về phía Pháp Chính:
- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ khuyên bảo từ tướng lĩnh tầng thấp chọn ra tướng lĩnh có thực lực, đề bạt trọng dụng. Ta nghĩ những thế gia kia tuyệt đối không ngờ sẽ có kết quả như thế.
- Như thế chờ tin tức Kinh Châu bên kia, hi vọng ánh mắt của Tử Kiều không cần quá không chuẩn mực là được.
Sự tình giải quyết xong, Pháp Chính lần nữa trêu chọc nói.
- Chủ công, Ích Châu truyền đến tin tức.
- Nói!
Lưu Kỳ đứng dậy nói.
- Khởi bẩm chủ công, Gia Cát quân sư thống lĩnh ba vạn quân đã bị bao vây ở Ích Châu, đại tướng Ích Châu Trương Nhậm đãn dắt vài vạn binh mã đem quân ta bao vây tại quận Tử Đồng, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng khai triển tập kích đại quân.
Dương Linh khom người nói.
- Nhanh như vậy?
Lưu Kỳ hơi kinh ngạc, đã sớm biết lần này có khả năng sẽ khai chiến cùng Ích Châu, nhưng cũng không ngờ là nhanh như vậy đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận