Tam Quốc Tranh Phong

Chương 643

Đối với mấy người Vương Nghị, Lưu Kỳ cũng yên tâm, nhưng lại có một chút lo lắng về Ngụy Diên. Ngụy Diên tuy có tài, nhưng lại ít hợp tác, bảo hắn ta nghe lệnh dưới trướng Hoàng Trung, Lưu Kỳ cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà lấy thủ đoạn của Tứ Thứ, nghĩ đến cũng đủ khiến cho Ngụy Diên nghe lệnh.
- Vâng.
Hai người Ngụy Diên khom người đáp ứng.
Lúc này Lưu Kỳ lại quay sang nhìn Cam Ninh. Ngày trước thủy quân Kinh Châu đã bị điều động hơn phân nửa, bây giờ thủy quân cũng chỉ còn năm ngàn người, thủy chiến thì uy lực cũng sẽ giảm. Nhưng mà, ngay cả như thế, cũng có thể khiến cho quân Tào ăn một ít đau khổ.
- Dưới trướng Tào Tháo đều là người phương Bắc, không quen bơi lội, càng không biết tác chiến trên nước, Hưng Bá cần phải bắt lấy cơ hội này làm suy yếu binh mã của Tào Tháo, đả kích sĩ khí của quân Tào.
Lưu Kỳ có chút hơi đau đầu nói. Chỉ cần Uyển Thành còn ở trong tay, thì sẽ ít đi khả năng thủy chiến, mặc dù Cam Ninh có thể đụng đến nhưng chỉ là quân Tào có quy mô nhỏ thôi, lần hành động này chỉ là phòng ngừa bất trắc mà thôi.
- Vâng.
Cam Ninh khom người lĩnh mệnh, cũng không nói thêm gì. Mặc dù là thủy quân, những cũng có thể lên bờ giết địch, nếu là có thêm lợi thế để sử dụng, nói không chừng có thể khiến quân Tào bị tổn thất nặng nề.
- Chủ công, ba người Quan tướng quân đến rồi.
Lưu Kỳ vừa mới phân phó mấy người xong không lâu, liền có binh sĩ đến bẩm báo.
- Cho bọn họ tiến vào.
Lưu Kỳ nhìn thoáng qua mấy người rồi nói với bên ngoài.
- Vâng.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, ba người sóng vai đi đến, nếu không phải cửa thư phòng khá lớn, trong thư phòng cũng rộng, chỉ sợ lúc này đã chật đầy người rồi.
Đi trước là một người mày rậm mắt to, có bộ râu quai nón đi đứng hiên ngang, biểu lộ một khí thế hung mãnh tùy ý, chính là Trương Phi. Mà theo sát phía sau Quan Vũ một thân trường bào, một chòm râu thật dài. Tuy Quan Vũ mặt như táo đỏ, nhưng những người ở đây đều nhìn ra được sắc mặt của Quan Vũ rất khó coi. Người cuối cùng nhìn qua có chút hung hãn nhưng không bá đạo như Trương Phi, ngược lại lại có chút khí chất trầm ổn.
Ba người đi vào trong đánh giá tình huống của mọi người, đối với Lưu Kỳ ngồi trên ghế chủ lại càng không thèm để ý, dáng vẻ không sợ hãi khiến cho đám người Triệu Vân cực kỳ tức giận, ngược lại Lưu Kỳ chỉ cười ha hả không chút nào để ý.
Ba người vốn là mãnh tướng dưới trướng của Lưu Bị, mặc dù nhìn thấy Thập bát lộ chư hầu như Tào Tháo, Viên Thiệu cũng mang bộ dạng lãnh đạm này, trong thời gian mấy tháng ở Tương Dương, chỉ sợ ăn khổ cũng không ít, gần như bị Lưu Lỳ giam cầm, nên nếu như có thái độ khách khí đối với Lưu Kỳ mới khiến cho người ta kinh ngạc.
- Ba vị tướng quân đến Kinh Châu thời gian cũng không phải là ngắn, biết được Kinh Châu ta và Tào Tháo sắp khai chiến, không biết ba vị tướng quân có nguyện tham chiến hay không?
Nhìn ba người như thế, Lưu Kỳ cũng không trông cậy ba người mở miệng bèn lên tiếng trước.
Trên mặt ba người Quan Vũ đều vô cùng kinh ngạc, mấy người đến Kinh Châu trong thời gian này, Lưu Kỳ đề phòng họ giống như đề phòng kẻ trộm vậy, dưới trướng có vài trăm người cũng bị phân tán ra, tỏ rõ tuyệt đối không thể cho ba người tiếp xúc binh quyền, hiện giờ lại đột nhiên như thế khiến cho họ có chút kinh ngạc.
Trương Phi là người trước tiên không chịu nổi châm chọc:
- Không phải ngươi vừa nghe đến ba mươi vạn quân Tào xuôi Nam nên sợ rồi chứ hả?
- Ha ha, lá gan của ta lớn hay nhỏ chính ta cũng không biết, nhưng mà ta lại nghe nói lá gan của Trương tướng quân vô cùng lớn, chính là không biết có dám cùng quân Tào chiến một trận hay không?
Lưu Kỳ cũng không để ý cười nói.
- Ha ha, Trương Gia Gia ta….
Trương Phi cười lớn chuẩn bị nói, nhưng thấy Lưu Kỳ sắc mặt âm trầm xuống, đám người Triệu Vân cũng đứng thẳng tắp, mặt đầy sát khí nhìn về phía gã.
Quan Vũ một tay giữ Trương Phi lại, sắc mặt lãnh đạm nhìn mọi người.
- Lá gan của ngươi có lớn bao nhiêu cũng không cần biểu hiện ở đây, ta để ba ngươi phân chia đi Hán Trung và Hoàng Thành, ngăn chặn binh Tào, các ngươi có đồng ý không?
Phất tay ra hiệu cho mấy người Triệu Vân không cần khẩn trương, Lưu Kỳ nói.
Lúc đầu nghĩ trước tiên thử phản ứng một chút, nhưng lúc này nhìn thấy biểu hiện của Trương Phi, nếu như để cho Trương Phi gào lên, chẳng phải không thể xong sao.
- Nếu chúng ta không đồng ý thì sao?
Quan Vũ trầm tư một chút rồi trầm giọng nói.
- Nếu không nguyện ý thì mời chư vị rời khỏi Kinh Châu ta. Kinh Châu ta cũng không nuôi loại người rảnh rỗi.
Lưu Kỳ thản nhiên nói.
- Thật sao?
Quan Vũ truy hỏi.
- Đó là đương nhiên.
Lưu Kỳ nhìn Quan Vũ nói.
- Như vậy, chúng ta đồng ý.
Quan Vũ nói.
Ngô Quận
Nhận được tin đại quân Tào Tháo xuôi nam, binh mã Giang Đông đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng tập kết ở Ngô Quận chờ xuất phát.
- Chủ công, năm vạn đại quân đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Lương thảo do Kinh Châu sở cung cấp cũng đã được vận chuyển đến Lư Giang, các thuộc cấp cũng đã chuẩn bị xong theo chủ công xuất chinh.
Trên cổng thành Ngô Quận, Tôn Sách nhìn từ cao xuống, năm vạn đại quân đã tập kết xong, bên cạnh là Chu Du và mấy người khác cũng ở chỗ này, đây đều là những tướng lĩnh mưu sĩ nổi danh Giang Đông.
- Ừ, Công Cẩn dẫn năm vạn đại quân theo ta đi đầu, giả bộ che giấu. Mười ngày sau, hai người Tử Kính, Hàn Dương mới dẫn dắt năm vạn đại quân Bắc tiến Cửu Giang, nhất định phải đánh úp bất ngờ.
Tôn Sách một bên quan sát tướng sĩ dưới cổng thành, vừa nói với phía sau. Lần này Kinh Châu đã chuẩn bị mười vạn đại quân, ngoại trừ năm vạn đại quân đã tập kết ở ngoài lúc này, còn có năm vạn đại quân phân tán ở các quận huyện xung quanh, chỉ cần ra lệnh thì năm vạn đại quân sẽ nhanh chóng tập kết.
Năm vạn đại quân này do Lỗ Túc và Hàn Đương thống lĩnh, đi cùng còn có Chu Thái cùng với Lã Mông vừa mới qua Giang Đông, Trần Vũ và mấy viên tiểu tướng, thậm chí ngay cả Tôn Quyền cũng điều Lỗ Túc bên ngoài đến đây, có thể nói Giang Đông hội tụ hơn một nửa lực lượng. Mà Tôn Sách dẫn dắt Chu Du, Trương Hoàng cùng với Trình Phổ Bắc tiến Lư Giang để che giấu người khác.
- Chủ công yên tâm, Túc đã có sách lược ứng đối, chắc chắn không phụ sự nhờ vả của chủ công.
Lỗ Túc khom mình thi lễ, thấy Tôn Sách tín nhiệm mình thì rất vui mừng.
- Việc Giang Đông cứ giao cho Tử Bố toàn quyền phụ trách.
Tôn Sách quay đầu nhìn về phía Trương Chiêu, ngoại trừ Trương Chiêu, chỉ sợ không một ai có thể đảm nhiệm việc này.
- Rõ.
Trương Chiêu khom người xác nhận, cũng không có quá kinh ngạc, trước kia khi Tôn Sách xuất chinh đều là y thủ giữ Giang Đông, đây đã là thói quen của y, y cũng đã quen thuộc với việc điều vận lương thảo, ổn định chuyện Giang Đông.
An bài mọi chuyện thỏa đáng, Tôn Sách dẫn theo đám người Chu Du đi xuống thành lâu, tung người lên ngựa chạy vội ra khỏi thành, năm vạn đại quân chậm rãi tiến về phía Lư Giang.
- Chủ công, Trọng Đức truyền tin nói sáng sớm ngày mai là tới được ngoài thành Uyển Thành, nghỉ ngơi một chút là có thể trực tiếp công thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận