Tam Quốc Tranh Phong

Chương 32

- Rõ.
Vương Uy khom người lĩnh mệnh.
- Hôm nay dừng ở đây, đợi sau khi điều tra rõ việc này sẽ thương nghị tiếp.
Nói xong Lưu Biểu đứng dậy rời đi.
- Đa tạ tướng quân.
Lưu Kỳ tiến lên tạ ơn nói.
- Đại công tử không cần phải khách khí, ta chỉ suy nghĩ vì Kinh Châu mà thôi.
Vương Uy nói xong lập tức rời đi.
Lưu Kỳ quên rằng, Vương Uy này là người trung thành chỉ cần thu phục sẽ vĩnh viễn không phản bội, hiện tại Lưu Biểu còn vì thể chỉ giao hảo với Lưu Kỳ mà thôi.
- Chúc mừng đại công tử.
Y Tịch đã sớm đi tới bên cạnh Lưu Kỳ.
- Oh, có gì vui mừng?
Lưu Kỳ nghi hoặc nói.
- Ha ha, Vương Tướng Quân vừa nãy công khai tán thành ý kiến của công tử, nói rõ Vương Tướng Quân yêu quý ngươi, không lâu nữa y sẽ kết nạp dưới trướng đại công tử.
Y Tịch thoáng liếc nhìn bốn phía thấy không có ai mới nhỏ giọng nói.
Lưu Tông suy nghĩ một chút liền gật gật đầu. Vương Uy không phải không biết hắn đang tranh đấu với Lưu Tông, nếu như y công khai tán thành ý kiến của Lưu Kỳ mặc kệ y nghĩ như thế nào đi nữa. Lưu Tông cũng biết, dựa vào tính cách của y, y sẽ chỉ trợ giúp Lưu Kỳ mà thôi.
Lúc này Y Tịch vỗ vỗ đầu nói:
- Aizzz, quý phủ ta còn có khách nhân đang đợi ta trở về.
Nói xong vội vàng rời đi.
Lưu Kỳ nhìn Y Tịch vội vàng rời đi, không khỏi bật cười, bởi đây là lần đầu tiên hắn thấy Y Tịch hấp tấp như vậy, cũng không rõ khách của y là ai.
Lưu Kỳ vừa mới chuẩn bị về phủ, liền có hạ nhân tới báo:
- Đại công tử từ từ hãy đi, Châu Mục đại nhân mời đại công tử ở lại dùng bữa, xin mời đại công tử.
Nói xong cũng không đợi Lưu Kỳ phản ứng liền đi trước dẫn đường.
Lưu Kỳ nghe thấy Lưu Biểu mời hắn ở lại ăn cơm, trong lòng có chút hồi hộp. Dù sao mình chiếm được thân thể Lưu Kỳ kia, người khác không nhìn ra manh mối, nhưng phụ thân hắn khong chừng có thể nhìn ra manh mối.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Kỳ đi theo hạ nhân một đường ngoành đông nghẹo tây rốt cuộc tới hoa viên. Dọc đường đi nhà cửa hoa lệ, màu mè cực kỳ đẹp mắt. Lưu Kỳ nhìn phủ Châu Mục sang trọng đẹp mắt trong lòng không khỏi cảm thán.
Trong hoa viên có đá giả núi, hồ nước bao quanh, trong hồ có cá vàng rong ruổi, vài cái rong bèo phiêu đãng trong hồ, ven đường trang trí lộng lẫy, có hoa tươi và nụ hoa đang chớm nở, tựa như tiên cảnh.
Lưu Biểu đã vào trong đình xem cá, trên bàn có hai chén trà tản ra sương mù nhàn nhạt, thị nữ bên cạnh tùy thời chuẩn bị rót trà, dâng hương.
- Phụ thân.
Lưu Kỳ ở người đình khom mình hành lễ nói.
- Uhm. Kỳ đến đây, vào ngồi đi.
Lưu Biểu đặt chén trà xuống quan sát Lưu Kỳ một chút, nói.
- Vâng.
Lưu Kỳ ngồi đối diện Lưu Biểu, nhìn chén trà thêm mắt trên bàn, trong lòng có chút nghi hoặc.
- Uống trà trước đi, cha con ta đã lâu rồi không ngồi tâm sự.
Lưu Biểu nhìn thấy nghi hoặc trong lòng Lưu Kỳ, nói. Giọng nói giống như thì thậm lại như trò chuyện với Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ không nói gì, hắn không biết có nên tiếp nhận lời Lưu Biểu nói hay không, vì thế một mực im lặng.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ không nói gì, tỉ mỉ quan sát Lưu Kỳ hồi lâu mới hỏi:
- Thương thế của con đã khỏi hẳn chưa?
- Tạ ơn phụ thân quan tâm, đã khỏi hẳn rồi.
Lưu Kỳ trả lời ngắn gọn.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ rất xa lạ, không khỏi cười mắng:
- Ta là cha ngươi, cần phải tạ ơn như vậy sao?
- Phụ thân nói rất phải.
Lưu Kỳ tuy trả lời nhưng giọng điệu không thay đổi nhiều. Lưu Kỳ có thể không tin Lưu Biểu gọi mình vì ân cần thăm hỏi mình. Nói cho cùng Lưu Biểu thực sự chán ghét Lưu Kỳ, đã rất lâu rồi không có dùng bữa cùng một bàn.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ vẫn không thay đổi, không khỏi thở dài:
- Là con đang trách phụ thân mấy năm nay lạnh nhạt với con?
Lưu Kỳ đứng dậy bái lạy nói:
- Hài nhi không dám.
Tuy Lưu Kỳ không có thân tình đối với Lưu Biểu, nhưng ở thời đại này đạo hiếu đứng đầu, nếu như Lưu Biểu chửi mình bất hiếu, vậy mình ao có thể sống yên ổn ở Tương Dương.
- Đứng lên đi.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ như vậy cũng không làm khó. Tiếp đến nói:
- Ta trước kia cảm thấy con là người yếu đuối, không ngờ sau khi ngã bệnh con đã trở nên kiên cường, như vậy cũng đỡ để ta lo lắng cho con.
Lưu Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Hắn biết tính cách một người không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, tính cách hắn hoàn toàn khác so với Lưu Kỳ trước kia, chỉ là hiện tại vừa vặn có cớ che lấp. Về phần sau này, chờ khi bọn họ thích ứng sẽ không ai nhắc lại nữa.
Lưu Biểu cười nói:
- Ha ha, Lưu Kỳ con ta lại bị bức đến góc vườn, thực sự nực cười.
Tuy vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại âm trầm đáng sợ.
Lưu Kỳ cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Đây không phải là ngươi tạo nên hay sao? Nếu như ngươi lên tiếng, ai dám đối xử với ta như thế.
Ngẫm lại mình vừa mới tỉnh lại vài này, mọi chuyện đều gặp trắc trở.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ không nói chuyện, biết hắn trách mình vì thế cũng không thèm để ý, mà nói với người bên cạnh.
- Các ngươi lui xuống.
Đợi tới khi trong đại sảnh chỉ còn lại y và Lưu Kỳ, Lưu Biểu mới thở dài nói:
- Con phải biết rằng, trong thời loạn thế không có quy củ gì đáng nói, yếu nhục mạnh hưng. Ta chỉ có thể giúp con nhất thời, cũng không thể giúp con cả đời. Ta vốn định gạt con sang một bên, để con tránh xa tầm mắt mọi người cho con sau này tìm ra con đường có thể bảo vệ con cả đời. Nhưng rốt cuộc ta đã sai, con là con trai của Lưu Biểu ta, vì sao không thể là người xuất chúng trong mắt mọi người.
Nói xong sắc mặt Lưu Biểu có chút suy nghĩ.
Thân thể Lưu Kỳ chấn động, ánh mắt có chút chua xót, định mở miệng nói, may mắn cuối cùng kìm nén lại. Trong lòng cảm thán:
- Không ngờ tình cảm của Lưu Kỳ kia đối với Lưu Biểu sâu nặng như vậy.
Liền đứng dậy thi lễ nói:
- Nhi tử bất hiếu, khiến phụ thân lo lắng.
Thanh âm đã không còn đông cứng như vừa nãy.
Lưu Biểu thấy Lưu Kỳ thay đổi, trong lòng vui mừng phẩy phẩy tay nói:
- Mau mau đứng lên, sau này không được tùy y quỳ như vậy.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Lưu Biểu mới sai người bày cơm.
Đồ ăn rất thịnh soạn, Lưu Biểu cũng rất nhiệt tình, nhưng Lưu Kỳ lại ăn uống không thoải mái, thật vất vả ăn xong bữa cơm Lưu Kỳ ra khỏi phủ Châu Mục mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bầu trời tối om, Lưu Kỳ rất mêm man, không biết bữa cơm này Lưu Biểu khoản đãi hắn là có ý gì. Nếu như nói đây xem như sự sủng ái đối với hắn, hắn nhất định không tin.
Nếu sủng ái đối với hắn, vì sao lại bỏ mặc hắn khoảng thời gian dài. Nếu là Lưu Kỳ trước kia là đã cảm động không biết trời đất nữa rồi, thế nhưng hắn không phải Lưu Kỳ trước kia.
Nhưng Lưu Kỳ lại không nghĩ ra nguyên nhân Lưu Biểu làm như vậy, cho dù để cân bằng thế lực của hắn với thế lực Lưu Tông, cũng không cần phiền toái như vậy. Suy nghĩ hồi lâu Lưu Kỳ không nghĩ ra nguyên nhân, hắn nhìn đám mây hắc ám cách đo không xa, thở dài:
Bạn cần đăng nhập để bình luận