Tam Quốc Tranh Phong

Chương 85

Mã Lương tuy ngày thường mặc nho bào nhưng hôm nay y cũng mặc khôi giáp giết người không nương tay. Vung bảo kiếm trong tay đâm chết một gã địch nhân, Mã Lương nói với Hoắc Tuấn:
- Hoắc Tướng Quân cả ngày không nghỉ ngơi, vậy đi nghỉ ngơi chút đi, Thái Sử Từ hiện tại tiến công tuy mãnh liệt nhưng vẫn có thể chống đỡ, nếu chốc nữa tất cả chúng ta đều mệt mỏi, sẽ không có người ngăn cản đại quân Giang Đông. Thái Sử Từ lúc này nhất định đang chằm chằm quan sát tường thành, chỉ cần chúng ta thoáng buông lỏng sẽ khởi xướng trận công kích quyết định, thậm chí chính y cũng có thể tự mình xuất chiến.
Nghe Mã Lương nói, Lưu Bàn gật đầu nói:
- Hoắc Tướng Quân và Tô Tướng Quân đi nghỉ ngơi trước đi. Chờ lát nữa không chống đỡ nổi, các người sẽ xuất chiến.
Đang điên cuồng giết địch, Tô Phi nghe vậy liền quát:
- Ta không đi, ta phải báo thù thay huynh đệ.
Hoắc Tuấn nghe Lưu Bàn nói, xem xét tình hình chiến trường một chút liền thấy Mã Lương nói rất đúng, liền kéo tay Tô Phi đi về một bên, và hơn nửa tướng sĩ thủ thành cùng đi với bọn họ nghỉ ngơi tại tường thành cách chỗ đó không xa, bọn họ dựa vào tường thành thuận tiện quan sát tình hình chiến sự. Chỉ cần có động tĩnh bất thường sẽ lập tức gia nhập chiến trường.
Trước khi đám người Hoắc Tuấn rời đi nguyên bản thủ thành căng thẳng hiện tại càng giống như trứng chọi đá, hai người Lưu Bàn Mã Lương chia làm hai hướng chỉ huy binh mã chém giết địch nhân xông lên thành trì, hai người còn không ngừng chạy qua chạy lại khu vực phòng tuyến yếu.
Thái Sử Từ nhìn trên thành thỉnh thoảng xuất hiện cảnh hỗn loạn, nhếch miệng cười. Y biết tường thành không còn chống đỡ được lâu, chỉ cần cố gắng là có thể đánh hạ huyện Du. Mục đích của Giang Đông lần này không chỉ có huyện Du mà là toàn bộ Kinh Tương ngàn dặm.
Chỉ cần đánh hạ huyện Du, đến lúc đó đại quân Giang Đông chắc chắn như sóng dữ chảy vào huyện Du. Từ huyện Du tấn công Kinh Châu, tiện đà thâu tóm Kinh Châu, như vậy Tôn Sách có thể hùng bá Giang Nam. Đến lúc đó Lưu Biểu chính là miếng thịt chờ Tôn Sách giết, đối với Lưu Biểu có thù giết phụ thân, Tôn Sách tự nhiên sẽ không nương tay đã sớm muốn lấy thủ cấp của Lưu Biểu bái tế phụ thân.
Dùng huyện Du làm cầu nối xuyên suốt Kinh Châu tiện đà hùng bá Giang Nam, đến lúc đó Tôn Sách chính là chư hầu lớn nhất cả nước, thống nhất thiên hạ chỉ trong tầm mắt. Đây là việc Tôn Sách triệu tập quần thần nghị sự khi Đại Đô Đốc Chu Du đề nghị, Chu Du tuy chỉ hai mươi tuổi nhưng uy vong ở Giang Đông ngoài Tôn Sách không có ai bằng, mà ngay cả Trương Chiêu được Tôn Sách tín nhiệm cũng không bằng.
Chu Du có tài văn chương siêu quần, diện mạo tuấn mỹ, binh pháp thao lược nổi bật Giang Đông không người sánh bằng. Y và Tôn Sách từ nhỏ lớn lên cùng nhau tình như huynh đệ, hiện tại phò tá Tôn Sách tranh bá thiên hạ.
Thái Sử Từ tuy tự phụ hiện tại thiên hạ cầm binh đánh giác ít người địch lại, nhưng đối với Chu Du y lại thật tâm bội phục. Trong kết hoạch, huyện Du là quan ải quan trọng, nhưng Giang Đông hàng năm quấy rối huyện Du chính là muốm huyện Du buông lỏng cảnh giác để Giang Đông có thể bất ngờ cướp lấy huyện Du. Nhưng huyện Du nho nhỏ hiện tại đã ngăn cản đại quân trong hai ngày nay, y cũng biết binh mã Chinh Nam Tướng Quân đang ở Lâm Tương, chỉ cần có tin binh mã Chinh Nam Tướng Quân đuổi đến đây như vậy kế hoạch của bọn họ rất có thể không thực hiện được.
Nghĩ vậy Thái Sử Từ rốt cuộc không thể bình tĩnh, nhìn một đội binh sĩ giống như sóng trào công chiếm thành trì, y lại triệu tập đội binh mã thứ hai tiến công thành, y đã quyết định nếu còn không công chiếm được huyện Du y sẽ tự mình xuất chiến, càng sớm chiếm được huyện Du càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Binh lính công thành đột nhiên gia tăng khiến đám người Lưu Bàn thủ thành phải đối mặt với địch nhân gấp hai, thậm chí gấp ba lần bọn họ. Lưu Bàn đã sớm ném đại đao, tay cầm bảo kiếm đâm tới ba binh sĩ quân địch trước mặt, ba người nhìn Lưu Bàn trong mắt lộ ra hung quang vác theo đại đao bổ về phía Lưu Bàn. Lưu Bàn nghiêng người né tránh ba cây đại đao, vung bảo kiếm mãnh liệt đâm thấu tim một tên sĩ tốt Giang Đông trước người, sau đó lại vung bảo kiếm đâm hai gã sĩ tốt đang có chút sửng sờ. Hai gã sĩ tốt lập tức bừng tĩnh, rống giận vọt về phía Lưu Bàn, đồng bạn chết khiến bọn họ có chút phẫn nộ. Nhưng Lưu Bàn cũng không dây dưa với bọn họ, y đã chú ý tới tình cảnh khắp tường thành, binh mã Giang Đông càng lúc càng nhiều dần dần có chút không thủ vững. Tùy tay chém đứt đầu hai gã binh lính, Lưu Bàn hô lớn với Hoắc Tuấn:
- Hoắc Tướng Quân.
Không đợi Lưu Bàn hô, đám người Hoắc Tuấn đã vọt lên , bọn họ ở bên đã sớm chú ý tới biến hóa trên tường thành, nhìn thấy đám người Lưu Bàn sắp sửa không thủ vững liền nhanh chóng đến trợ giúp. Đám người Hoắc Tuấn gia nhập cùng đám người Lưu Bàn đánh đuổi binh mã Giang Đông, phòng tuyến tạm thời ổn định, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái Sử Từ thấy tình hình chiến đấu trên tường thành có chút nhíu mày, tay y đã cầm bảo kiếm bên hông tùy thời rút ra tiến về phía chiến trường. Khi y nhìn thấy binh mã Giang Đông lúc này bị đánh lui, y chậm rãi rút bảo kiếm muốn lao về phía chiến trường.
Đúng lúc này ngoài huyện Du đột nhiên bốc lên gần vạn cây đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả vùng trời đêm phía xa xa. Hai vạn đại quân mang theo khí thế long trời nở đất từ từ tiến về phía huyện Du, khiến chiến trường nguyên bản kịch liệt cũng trở nên yên tĩnh.
Trong đêm tối vang lên một đạo thanh âm bình thản truyền khắp chiến trường:
- Không ngờ tướng sĩ huyện Du lại chống đỡ lâu như vậy, Từ mỗ đã khiến các tướng sĩ chịu khổ.
Trên tường thành huyện Du, đám người Tô Phi nghe được thanh âm kia biết binh mã Lâm Tương tới, cả đám kích động hô:
- Đúng là quân sư, quân sư tới rồi, huyện Du được cứu rồi.
Ngay sau đó trên tường thành huyện Du đều vang lên tiếng hò reo, trong tiếng hò reo Từ Thứ một thân nho bào trắng, cưỡi ngựa ngựa từ bóng đêm đi ra, tuy một thân ăn mặc phong cách thư sinh, nhưng khí thế dâng trào vượt qua thiên quân vạn mã, thanh âm bình thản, ánh mắt thong dong giống như đã nắm toàn bộ chiến trường trong tay, quyết định sinh tử vạn người.
Thái Sử Từ nhìn Từ Thứ ánh mắt trầm ngâm, y thấy được trên người Từ Thứ có khí chất giống như Chu Du. Không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền:
- Giang Đông Thái Sử Từ xin hỏi tục danh của tiên sinh?
Từ Thứ nhìn Thái Sử Từ, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng:
- Ha ha, tại hạ quân sư của Chinh Nam Tướng Quân - Từ Thứ, Từ Nguyên Trực.
Nghe thấy Từ Thứ đáp lại, Thái Sử Từ gật đầu nói:
- Tạ ơn tiên sinh đã đáp lại, tại hạ cáo từ.
Nói xong mặc kệ Từ Thứ, chỉnh đốn binh mã rời đi, từ đầu đến cuối Từ Thứ cũng không dám làm khó Thái Sử Từ.
Đại quân Thái Sử Từ từ từ rời đi, để lại một đống hỗn độn. Đám người Lưu Bàn mở cửa thành ra tiếp đón Từ Thứ vào thành.
Mấy người tới trước mặt Từ Thứ, ôm quyền nói:
- Bái kiến quân sư,
Bạn cần đăng nhập để bình luận