Tam Quốc Tranh Phong

Chương 433

- Ử, sự tình chuẩn bị như thế nào?
Lưu Kỳ nhìn Giả Hủ nói, hai ngày nay phần lớn thời gian hắn đều làm bạn với Uyển Nhi, chuyện của Tương Dương phần lớn đều giao cho Giả Hủ, Giả Hủ lúc đầu còn có chút nhàn hạ hiện giờ bị sự tình liên tiếp làm thở không ra hơi.
- Đã chuẩn bị tương đối, tuy nhiên đến lúc đó toàn bộ các thế gia nổi danh tại chín quận Kinh Châu sẽ được mời đến Tương Dương, mà Châu Mục đại nhân là phụ thân của chủ công cũng sẽ tham gia, có thể nói là hội long trọng nhất trong hơn mười năm của Kinh Châu.
Giả Hủ khom người nói.
Chuyện lần này quan hệ trọng đại, mục đích lớn nhất của Lưu Kỳ là làm kinh hãi các thế gia Kinh Châu, giúp cho chính sách kế tiếp của Lưu Kỳ được thực thi thuận lợi, bởi vì nếu chính sách này của Lưu Kỳ bị các thế gia bắn ngược thì toàn bộ Kinh Châu có thể lâm vào hỗn loạn. Đến lúc đó Kinh Châu phải đối mặt với nguy cơ, thậm chí phải vượt qua giống như lần Giang Đông đại quân đánh vào Kinh Châu
- Làm sao lại nhiều như vậy?
Lưu Kỳ cau mày hỏi, toàn bộ số lượng thế gia tại Kinh Châu cũng không ít.
- Chủ công, thế gia coi trọng nhất là thể diện, nếu mời người thế gia khác có cùng địa vị ngang nhau mà không mời bọn chúng, tất nhiên trong lòng các thế gia sẽ bất mãn, hơn nữa thịnh hội lần này có thể là thịnh hội trước nay chưa từng có ở Kinh Châu, có thể tham gia thịnh hội lần này đều là các thế gia số một số hai bên trong các quận, thực lực bọn họ ở bên trong các quận đều cực kỳ kinh người, chỉ có thuyết phục những thế gia này mới có thể làm kinh sợ thế gia Kinh Châu.
Giả Hủ cười gượng nói, bên trong mỗi quận đều có vài thế gia tương hộ thế chân vạc, nếu chỉ mời một thì thật sự là không được.
- Ngoại trừ các thế gia, toạn bộ học giả bề trên nổi danh ở Kinh Châu đều phải mời, đến lúc đó cấp bậc lễ nghĩa rườm ra, thuộc hạ thật sự là không đủ tinh lực.
Giả Hủ vẻ mặt đau khổ, mấy ngày này mọi chuyện cần thiết đều đặt lên vai hắn, mà hiện tại quan viên Tương Dương còn chưa vì chuyện Lưu Kỳ tiếp nhận chức vụ Kinh Châu Mục mà chuyển lại đây, bởi vậy có thể nói Giả Hủ loay hoay chân không chạm đất,
- Ngươi không cần lo lắng, ngày mai Khổng Minh sẽ về tới, đến lúc đó sẽ chia sẻ với ngươi một chút, quan viên của Kinh Châu nếu ngươi muốn có thể trực tiếp để bọn họ giúp ngươi trước, sau khi chiếu thư tới sẽ chiều chỉnh sau.
Lưu Kỳ khoát tay nói, toàn bộ quan viên Tương Dương có thể nghe lệnh hắn bây giờ cũng có chút ít, toàn bộ quan viên nguyên bản thì chỉ xử lý sự việc trong tay mình, căn bản là rút không ra nhân sự.
- Đa tạ chủ công.
Kinh Châu lớn như vậy, quan viên có hàng trăm hàng ngàn, trong đó cũng có mấy người tài năng không tầm thường, chỉ là không có sự cho phép của Lưu Kỳ, Giả Hủ không dám điều động những người này, thực tế hiện tại hắn còn chưa có chức quan trong người.
- Bên trong Tương Dương còn có vài người ngươi cũng cần lưu ý nhiều hơn, xem bọn họ có thật sự đặt tâm tư ở Kinh Châu hay không.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói.
ở thời đại này lòng trung thành đối với chủ công thật sự là quá nhỏ, Lưu Kỳ làm như vậy chẳng qua là vì có một chút thước đo cho tương lai, tựa như trong lịch sử Thái Mạo đề xuất đầu hàng Tào Tháo, toàn bộ Tương Dương cũng chỉ có Lý Khuê và Vương Uy là đứng ra phản đối, những người khác vẫn giật dây Lưu Tông đầu hàng, người như vậy cho dù có tài, Lưu Kỳ cũng không quá mức trọng dụng. Những người này khác với Giả Hủ, Giả Hủ bất kể là dưới tay ai cũng đều làm tốt bản chức của chính mình, vì chủ công của hắn bày mưu tính kế, chủ yếu là muốn tự bảo vệ mình. Mà những người này cả ngày chỉ nghĩ làm sao để đạt được quyền thế lớn nhất.
Nghe được Lưu Kỳ nói lời này, trong lòng Giả Hủ rùng mình, bất kỳ một chư hầu nào cũng đều cực kỳ coi trọng độ trung thành dưới tay mình, có người mặc dù là có tài nhưng bất trung cũng không được trọng dụng, mà có một số ít người nhìn như bình thường nhưng chỉ cần trung thành bọn họ sẽ có chức vị quan trọng. Nghĩ vậy, Giả Hủ khom người nói:
- Vâng.
- Thế lực còn sót lại của bộ tộc Thái thị, ngươi tra như thế nào? Bộ tộc Thái thị kinh doanh mấy chục năm tại Kinh Châu, lập tức đã bị giết trừ hầu như không còn, những người này sớm muộn cũng là một mối họa, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, ngươi phải nhanh chóng điều tra rõ.
Lưu Kỳ trầm giọng nói, hắn không hi vọng lần tề tụ này sẽ xuất hiện sai lầm gì, lần tụ hội này không chỉ liên quan đến uy tín của hắn lại càng liên quan đến thể diện của toàn bộ Kinh Châu.
- Chủ công, bộ tộc Thái thị ở Kinh Châu kinh doanh mấy chục năm, chỉ có chính bọn họ mới rõ ràng mình ở Kinh Châu còn có bao nhiêu thế lực còn sót lại, dựa vào thủ hạ của chủ cộng muốn trong thời gian ngắn tra ra thế lực còn sót lại của bộ tộc Thái thị thật sự là quá khó. Lần này nhiệm vụ trọng yếu là các quận tề tụ tại Tương Dương, ta nghĩ Thái Huân sẽ không trơ mắt nhìn Chủ công chỉnh hợp thế lực của Kinh Châu, nếu không bộ tộc Thái thị không còn bất cứ cơ hội nào để xoay chuyển, sao chủ công không lợi dụng cơ hội lần này âm thầm bắt toàn bộ thế lực của bộ tộc Thái thị.
- Thái Huân không rời khỏi Kinh Châu hiển nhiên là muốn lợi dụng thế lực còn sót lại ở Kinh Châu để tái khởi, mà người mà hắn có thể dựa vào nhất chính là Lưu Tông công tử, Lưu Tông công tử trước kia là đứa con mà Châu Mục đại nhân sủng ái nhất, người ủng hộ hắn ở Kinh Châu cũng không ít, Thái Huẩn chỉ có liên hợp những người này lại mới có thể đối kháng chủ công, một khi đã như vậy, sao chủ công không tương kế tựu kế, một mẻ lưới bắt hết. Như vậy vừa có thể làm kinh sợ các thế gia Kinh Châu, lại có thể danh chính ngôn thuận chỉnh hợp thế lực Kinh Châu, một công đôi việc cớ sao lại không làm.
Giả Hủ ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra ý nghĩ của mình. So với việc cố sức tìm kiếm thế lực của bộ tộc Thái thị, không bằng khiến bộ tộc Thái thị tự mình xuất hiện.
- Ồ, đây cũng là một ý kiến hay. Có phải Lưu Tông đã có động tác gì?
Lưu Kỳ nhìn Giả Hủ nói.
- Chủ công nói không sai, hôm nay Thái phu nhân từng bí mật rời khỏi phủ đệ đi gặp Lưu Tông một lần. Về phần sau đó thì không biết nói gì.
Thật sự thì hắn dã biết Thái phu nhân lén đi gặp Lưu Tông nên mới nghĩ như vậy.
- Mặc dù là bộ tộc Thái thị muốn liên hợp thế lực Kinh Châu để đối kháng ta,cũng không cần phải gióng trống khua chiêng đi gặp Lưu Tông như thế? Chẳng lẽ sự giám thị của ta không nhận thấy được?
Lưu Kỳ cau mày nghĩ.
Phải biêt rằng đánh bất ngờ mới cố cơ hội thủ thắng, Thái phu nhân làm như vậy không phải khiến cho hắn cảnh giác sao?
- Một khi đã như vậy ngươi lo liệu đi, chuyện này quan hệ trọng đại không thể có một tia sai lầm, ngươi tự mình xử lý chuyện này. Thái phu nhân và Lưu Tông ngươi cũng cần phái thêm người giám thị, xem rốt cuộc ngườ nào lén lút cấu kết với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận