Tam Quốc Tranh Phong

Chương 611

Những tướng lĩnh này đều là tướng lĩnh được lựa chọn theo đại quân xuất chiến, ai nấy cũng đều kích động không ngừng.
- Tham kiến chủ công.
Hơn mười người khom người nói.
- Ừ, đã chuẩn bị xong chưa?
Lưu Kỳ gật gật đầu hỏi.
- Khởi bẩm chủ công, đại quân đã tập kết xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Trương Cáp bước lên cao giọng nói.
- Phi Hổ Quân tập kết xong mời chủ công hạ lệnh.
Vương Uy cũng đứng nghiêm hô.
Lần xuất chinh này binh mã Lươn Châu gần mười vạn người, toàn bộ Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ đều xuất động, ngay cả Phi Hổ Quân cũng toàn quân xuất động. Đã mấy năm không có rời khỏi Tương Dương Phi Hổ Quân đều mang theo ý chí chiến đấu mãnh liệt, đứng nghiêm hiên ngang, ngay cả Vương Uy cũng kích động theo.
- Xuất chinh!
Lưu Kỳ hạ lệnh.
- Vâng.
Hơn mười người khom người tuân lệnh, trở lại thống lĩnh binh mã của mình.
- Xuất chinh!
Theo tiếng quân lệnh vang dội, tiếng trống trận vang lên tận mây xanh, mấy vạn đại quân ầm ầm xoay người lục tục rời khỏi, giống như một con trường long.
Cùng lúc đó, từng chiếc xe ngựa bên trong Uyển Thành cũng chậm rãi đi. Trên xe ngựa là toàn bộ lương thảo chất cao như núi. Lần này đại quân tập kết hết thảy lương thảo đồ quân nhu đều có thái thú Hán Trung Tưởng Uyển phụ trách.
Ung Châu.
Hai vạn Hổ Báo kỵ từ Châu chạy về, trên đường đi ngựa không ngừng nghỉ tốc độ cực nhanh. Hai vạn Hổ Báo kỵ chỉ dùng cho tác chiến, mà vận chuyển lương thảo còn có gần một vạn con chiến mã. Lương thảo của kỵ binh đều là tùy thân mang theo, nếu không phải lúc này Tào Tháo không có nhiều chiến mã, chỉ sợ mỗi người sẽ có thêm một con chiến mã vận chuyển lương thảo.
- Tướng quân, không bao lâu nữa là đến cảnh nội Lương Châu rồi.
- Gia tăng tốc độ cố gắng tối nay tới được Lương Châu. Truyền lệnh cho Hàn Toại Lương Châu, bảo hắn chuẩn bị nơi cắm trại cho đại quân.
Tào Hồng trầm giọng nói.
- Vâng.
Sau nửa canh giờ, khi đại quân tới nới, quan lại trong thành đã chuẩn bị xong nước và thực vật, một tòa đại doanh thô giản cũng được dựng lên ở ngoài thành.
- Tướng quân, điệp báo của Đỗ đại nhân.
- Ừ.
Tung người xuống ngựa không kịp nghỉ ngơi Tào Hồng nhận lấy điệp báo của Đỗ Tập gửi tới.
- Kinh Châu?
Tào Hồng hừ lạnh. Kinh Châu này không ngờ cũng dám nhúng một tay vào. Một ngày trước đại quân Kinh Châu đã đến quận Võ ĐôVõ Đô, lúc này hẳn cũng đã tiến vào Lương Châu rồi.
- Ta biết rồi. Ngươi quay về nói với Đỗ tướng quân, nói binh mã Kinh Châu đã tiếp cận gần Võ Uy rồi.
Nhìn thoáng qua điệp báo Tào Hồng ngẩng đầu lên nói.
- Vâng.
Không bao lâu mấy trăm Hổ Báo kỵ tỏa ra bốn phía đi tìm hiểu tình huống binh mã Kinh Châu.
Địa thế Lương Châu trống trải, kỵ binh chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Tào Hồng căn bản cũng không sợ Kinh Châu có âm mưu gì.
Huyện Vĩnh Tĩnh.
Năm vạn binh mã Kinh Châu vừa mới tiếp tục đóng quân.
- Khởi bẩm tướng quân, Tào Binh đã tới huyện Tổ Lệ rồi.
Còn chưa kịp xây dựng cơ sở tạm thời Trương Cáp đã nhận được bẩm báo của thám báo. Hành tung của Hổ Báo kỵ đều nằm dưới sự giám thị của Cẩm Y Vệ, bởi vậy Hổ Báo kỵ vừa đến Lương Châu đã bị phát hiện.
- Nhanh thật.
Trương Cáp giật mình. Ở Lương Châu uy lực của Hổ Báo kỵ có thể phát huy được uy lực rất lớn, năm vạn binh mã dưới trướng y cũng chỉ đủ để ngăn cản được Hổ Báo kỵ mấy canh giờ mà thôi.
Tuy nhiên qua mấy canh giờ này, hẳn năm vạn binh mã của y sẽ không còn lại bao nhiêu. Về phần hai vạn Phi Hổ Quân, lúc này còn đang quận Võ Đô đóng ở, này đóng trú ở quận Võ Đô. Hai vạn binh mã này không đến lúc cần thiết tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến đấy.
- Mệnh lệnh binh mã trong thành gia cố thành trì, mặt khác truyền lệnh Triệu Vân, Vương Nghị tùy thời cơ hành động tạm thời không giao chiến với Tào Hồng.
Trương Cáp suy nghĩ một chút nói.
Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ là chỗ dựa lớn nhất của y, nếu để Hổ Báo kỵ có được chứng cứ thì nguy rồi.
- Hy vọng Mã Đằng sẽ không giở thủ đoạn gì.
Trương Cáp nheo mắt lại. Cộng thêm ba nghìn kỵ binh của Mã Đằng nữa thì số kỵ binh dưới trướng y sẽ có một vạn người. Tuy rằng binh lực tương đối phân tán, nhưng Hổ Báo kỵ cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Thành Tuyên Uy.
- Tướng quân, đại quân Kinh Châu ta đã đến Lương Châu rồi, không biết tướng quân định lúc nào với giao ngựa?
Vừa nhận được tin tức Pháp Chính lập tức tới phủ Mã Đằng.
- Sứ giả yên tâm, ngày mai ta sẽ hết sức dẫn đại quân tấn công thành Võ Uy, về phần ngựa cũng sẽ trong vòng ba ngày đưa đến.
Mã Đằng chắp tay nói.
Nghe Mã Đằng nói như vậy, Pháp Chính biết trong lòng Mã Đằng vẫn ôm tia hy vọng, nếu có thể đánh hạ quận Võ Uy, vậy thì không cần binh mã Kinh Châu viện trợ, lời hứa hẹn ba vạn con chiến mã cũng không cần nhắc đến nữa.
Pháp Chính cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bình thản:
- Vậy thì chúc tướng quân thắng ngay trận đầu. Đại quân Kinh Châu ta đã đến Lương Châu, ta cũng phải đến đại doanh chủ trì quân vụ, xin từ biệt tướng quân.
- Ồ, sứ giả đi nhanh vậy sao?
Mã Đằng kinh ngạc nói.
- Hà hà, lần này đại quân xuất chinh, cũng do ta là quân sư.
Pháp Chính cười nói.
- Thì ra là thế.
Mã Đằng giật mình, không ngờ Pháp Chính lại là quân sư của đại quân Kinh Châu.
Đợi cho Pháp Chính rời khỏi, Mã Đằng mới hừ lạnh một tiếng:
- Coi ta là kẻ ngu hay sao, một tên nhóc miệng còn hôi sữa không ngờ còn muốn treo giá cao?
- Phụ thân, làm như vậy có sợ lợn lành chữa thành lợn què không?
Mã Siêu do dự nói. Vừa rồi y muốn lên tiếng, nhưng bởi có mặt Pháp Chính nên y mới không nói gì.
- Không cần lo lắng, nếu binh mã Kinh Châu đã đến Lương Châu, vậy Tào Tháo tất sẽ e dè hơn. Đợi chúng ta đánh tan Hàn Toại rồi cũng không cần phải nhìn sắc mặt họ nữa.
Mã Đằng lắc đầu nói. Lương Châu là thiên hạ của hắn, bất kể là Tào Tháo hay là Lưu Kỳ cũng không được nhúng tay vào.
- Khà khà, lần này đa tạ sứ giả, có hai vạn Hổ Báo kỵ cho dù Kinh Châu dốc toàn bộ lực lượng cũng nhất định phải thất bại quay về.
Nhận được tin Hổ Báo kỵ đã tới Lương Châu, Hàn Toại phá lên cười.
- Còn đây là mệnh lệnh của chủ công.
Đỗ Tập khẽ cười.
- Ha ha, ta biết ý của sứ giả. Ta sẽ lệnh con cả của ta đi tới Hứa Đô.
Hàn Toại gật gật đầu nói, cho dù không có Kinh Châu nhúng tay, nhưng muốn đối phó Mã Đằng cũng có phần khó khăn, nếu không có con tin, Hổ Báo kỵ có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.
- Hàn Tướng Quân quả nhiên là người giữ chữ tín. Tướng quân yên tâm, chỉ cần tướng quân quy phục chủ công, lệnh lang ở Hứa Đô tất bình yên vô sự. Lần này trở về ta sẽ góp lời với chủ công giúp lệnh lang giành được một chức quan.
Đỗ Tập chắp tay nói.
- Đa tạ sứ giả.
Hàn Toại chắp tay nói, bất kể như nào việc có chức quan trong người, ở Hứa Đô làm việc cũng dễ dàng rất nhiều.
- Huyện Vĩnh Tĩnh?
Tào Hồng nhận được tin tức thám báo truyền về hơi hơi trầm ngâm. Huyện Vĩnh Tĩnh gần quận Võ Đô, đại quân Kinh Châu đều có thể rời khỏi Lương Châu bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận