Tam Quốc Tranh Phong

Chương 31

Lưu Kỳ không thèm để ý tới ánh mắt chú ý của mọi người, đối với địch nhân hắn cho rằng không cần phải nể mặt, dù sao sớm hay muộn cũng phải đối địch, còn không bằng nhanh chóng giải quyết.
Lưu Kỳ dường như không có chuyện gì, lại biểu hiện sự nhã nhặn chào hỏi các quan viên còn lại, giống như vừa nãy không phải là hắn.
Lý Khuê nhìn Lưu Kỳ trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ tươi cười. Hiển nhiên rất hài lòng đối với việc Lưu Kỳ vừa nãy biểu hiện. Lúc đầu còn lo lắng Lưu Kỳ phải chịu thiệt trước mặt Lưu Tiên, nhưng biểu hiện của Lưu Kỳ lại làm cho hắn chấn động, không những không chịu thiệt ngược lại còn khiến Lưu Tiên ăn trái đắng.
Lưu Kỳ cũng đánh giá Lý Khuê, tuy bọn họ trước kia chỉ gặp qua hai lần nhưng chưa từng nói chuyện. Lưu Kỳ có chút ấn tượng về Lý Khuê, đó là khi đám người Thái Mạo quy thuận Tào Tháo phé trưởng lập thứ, Tương Dương chỉ có một người đứng ra phản đối đó là Lý Khuê, tuy bị giết nhưng Lưu Kỳ vẫn có chút khâm phục y.
Trong đại sảnh, hai người không tiện nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản chào hỏi, sau đó Lưu Kỳ mời Lý Khuê sau khi xong chuyện đến quý phủ của hắn trò chuyện.
Đợi khi Lưu Kỳ làm lễ chào hỏi mấy vị đại nhân xong, đám người Thái Mạo, Y Tịch mới khoan thai mà đến. Ngay sau đó Lưu Tông hầu hạ Lưu Biểu đi vào đại sảnh.
C
Sắc mặt Lưu Biểu có chút âm trầm, khiến cho Lưu Tông ở bên cạnh y dè chừng không dám nhiều lời như trước.
Lưu Biểu thoáng liếc nhìn mọi người, sau đó dừng lại trên người Lưu Kỳ nói:
- Chuyện tối hôm qua các ngươi đã đều nghe nói rồi chứ. Xin Vương Tướng Quân kể lại cụ thể một lần.
- Rõ.
Vương Uy nhìn mọi người, bình tĩnh nói:
- Đêm hôm qua trong bữa tiệc mừng thọ Châu Mục đại nhân, có cướp đại lao thành Tương Dương, trong đại lao ngoại trừ một gã cai ngục tên Cẩu Đản may mắn thoát chết, những người khác đều bị giết. Theo phỏng đoán quá trình quá ngục này từ khi phát sinh đến khi kết thúc khoảng một khắc đồng hồ. Sau công tác thống kê, con trai của Thái Thú Trường Sa – Trương Duyệt trong đại lao bị cướp đi. Đêm ngày hôm qua ở khu dân sinh cũng xảy ra vụ án mạng, theo công tác điều tra hiện trường vụ án, có thể chủ mưu vụ cướp ngục chính là thủ phạm, chỉ có điều bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối. Đêm ngày hôm qua có tất cả hơn hai mươi vị quan viên bị ám sát, chỉ có một mình đại công tử may mắn thoát nạn, ám khí thích khách sử dụng chính nỏ tiễn. Trạm dịch báo về Trương Dịch mất tích, trên thực tế y đã rời khỏi Tương Dương ba ngày trước.
Giọng điệu bình thản không chút dao động, từng vụ từng vụ án mạng hiển hiện ngay trước mắt Vương Tướng Quân thân trải trăm trận, không có gì dị thường. Nhưng khi y diễn tả không tồi, lại khiến Lưu Biểu phải hoảng sợ.
Người ở đây có lẽ biết chuyện phát sinh ngày hôm qua, nhưng tuyệt đối không biết rõ ràng như Vương Uy diễn tả. Người trên đại sảnh hiểu được ý tứ của Lưu Biểu muốn biểu đạt, chính là : Gió thổi cỏ lay trong thành Tương Dương đều không thể gạt được ta, các ngươi cẩn thận một chút.
Quét mắt liếc nhìn mọi người, Lưu Biểu cảm giác vô cùng hài lòng đối với hiệu quả của lần uy hiếp này. Nhỏ giọng nói:
- Cái gì đáng nói đã nói rồi, các ngươi có ý kiến gì thì hãy nói chút đi.
Thái Mạo là người được Lưu Biểu coi trọng nhất, nói đầu:
- Trong vòng mấy năm qua, hiện tại là lần đầu tiên Kinh Tương phát sinh án mạng nghiêm trọng, Châu Mục đại nhân trước hết nên phát người đến Trường Sa yêu cầu Trương Tiện đến Tương Dương để tra xét.
Tuy Thái Mạo nói rất thoải mái, nhưng ai cũng biết nếu Trương Tiện tới Tương Dương e là sẽ không bao giờ có thể rời khỏi Tương Dương. Vậy mà Thái Mạo lại là người đầu tiên nói, phải lệnh Trương Tiên tới Tương Dương, chẳng phải muốn phế bỏ cánh tay trợ lực – Trương Tiện sao? Dù sao đây cũng là chuyện tất yếu, thế nhưng mọi người phía dưới khó có thể yên ắng. Sau một hồi huyên náo, hết thảy đã ổn định lại. Không phải Trương Tiện thì đành thôi, nếu nhưu tùy ý tìm kẻ chết thay cũng có khả năng lớn lừa dối chót lọt. Nâng lên cao, sau đó nhẹ nhang thả xuống, nhưng không ai có thể tìm được cớ.
Khoái Việt tiến lên từng bước nói:
- Quân Sư nói rất có lý, hiện tại phải mau chóng điều tra rõ nguyên nhân, để sớm ứng phó.
Y Tịch tiến lên phía trước nói:
- Dựa vào tình hình trước mắt nhìn nhận, có rất nhiều dấu hiệu nhằm vào Thái Thú Trường Sa Trương Tiện. Châu Mục đại nhân hiện tại có thể sai người tới, trước hết giải thích rõ nguyên nhân mới Trương Tiện tới Tương Dương, nếu như để lâu e là sẽ phát sinh chuyện khác.
Lưu Biểu nghe ba người nói xong, liền hỏi:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
Mấy người khom mình đáp, chỉ có mình Lưu Kỳ đắng thẳng không nói, Lưu Biểu quái lạ thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ hỏi:
- Kỳ cảm thấy thế nào?
Lưu Kỳ tiến lên phía trước nói:
- Phụ thân, chuyện này nếu như do Trương Tiện làm e là y đã chuẩn bị mưu phản, vì thế không cần phải phái người tới dò xét. . . Nếu không phải Trương Tiện làm thì chắc chắn địch nhân có âm mư lớn, sau đó chắc chắn có hành động lớn, nói không chừng còn liên lụy tới các chư hầu khác. Con nghĩ trước hết phải mệnh Phi Hổ Quân vào thành, tập kết quân độ Kinh Châu để phòng ngừa chuyện bất chắc, sau đó phái người hỏi Trương Tiện cũng chưa muộn.
Trong ký ức của Lưu Kỳ không có gã Trương Tiện này, Trương Sa Thái Thú hình như là Hàn Huyền. Trước đó phỏng đoán Trương Tiện mưu phản, như vậy phải suy tính phá hỏng âm mưu này, nếu không sẽ cho Trương Tiện có cơ hội. Cho dù y không phản nhưng thấy Lưu Biểu tập kết quân đội nói không chừng cũng muốn làm phản, Lưu Kỳ hắn có thể loại trừ một đại địch hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này nắm giữ một phần binh quyền.
Lưu Tông mặc dù không biết tính toán của Lưu Kỳ nhưng trực giác nói cho y biết như vậy càng giúp Lưu Kỳ thêm lớn mạnh, mà Trương Tiện vốn là người ủng hộ y, vì thế đương nhiên không đồng ý để Lưu Biểu dùng binh đối với Trương Tiện, liền nói:
- Phụ thân, con nghĩ Quân Sư nói rất có lý, trước hết điều tra rõ hãy định đoạt.
Lưu Biểu nhìn phía dưới không nói gì, bởi có một số việc cho dù y làm cũng không thể thay đổi, y vừa nãy uy hiếp mọi người nhưng chỉ trong nháy mắt bọn họ lại nhảy vào tranh đấu lẫn nhay, y hít một hơi thật sâu nhìn về phía Lưu Kỳ và Lưu Tông. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể quyết định, rốt cuộc nên giao cơ nghiệp này cho ai.
Trong đại sảnh nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Lưu Biểu nhìn về phía Vương Uy nói:
- Vương Tướng Quân nghĩ thế nào?
Vương Uy thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ nói:
- Mạt tướng tán thành lời nói của đại công tử, vì đề phòng chuyện chẳng may vẫn nên sớm chuẩn bị. Hơn nữa Trương Dịch bí mật trở về Trường Sa có thể thấy được chuyện này nhất định liên quan tới Trương Thái Thú. Nếu như sau này đợi y cấu kết với Đông Ngô vậy càng thêm khó khăn.
Lưu Biểu gật gật đầu nói:
- Đã nhưu vậy, liền làm theo như lời Lưu Kỳ lệnh Phi Hổ Quân đóng quân trong thành, mặt khác truyền lệnh điều hai vạn quân tập kết ở Tương Dương, đồng thời giám sát chặt chẽ tình hình Trường Sa và Giang Đông. Tất cả việc này ta giao cho Vương Tướng Quân làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận