Tam Quốc Tranh Phong

Chương 512

- Lập tức truyền lệnh, từ hôm nay trở đi Hán Trung trực tiếp nghe theo lệnh của Kinh Châu Mục Lưu Kỳ, Trương Lỗ là Trung Lang Tướng Hán Trung thống lĩnh một vạn binh mã Hán Trung, tất cả chúng ta đều dưới trướng của huynh trưởng, lệnh cho binh lính phòng bị Lương Châu đánh lén.
Trương Vệ nói.
- Vâng.
Sĩ tốt kinh ngạc nhưng sau khi nghe Trương Vệ nói vậy lại thở phào nhẹ nhõm rồi đi truyền lệnh.
Sau khi lệnh của Trương Vệ được truyền xuống không lâu lập tức đưa tới một trận nghị luận.
- Thái thú đại nhân làm sao có thể đầu hàng Kinh Châu?
- Không thể nào. Binh mã Kinh Châu làm sao có thể đánh bại Thái thú đại nhân?
- Kinh Châu chính là một trong những thế lực lớn nhất thiên hạ, Thái thú đại nhân đầu nhập vào Kinh Châu là một quyết định sáng suốt.
... ... ... ... ... ... ... . . . . .
Dương Bình Quan đều có đủ các loại nghị luận, nhưng sau khi Trương Vệ ra mặt giải thích, tất cả mọi người đều chấp nhận chuyện này tuy có một số nhóm người không thoải mái, nhưng mọi người cũng không phải đối quyết định của Trương Lỗ.
Sau khi trấn an mọi người, Trương Vệ bắt đầu đau đầu về binh mã Lương Châu, những người này là do Hán Trung mời đến, nếu lúc này cho bọn họ biết Hán Trung đã quy thuận Kinh Châu, không cần bọn họ nữa thì nhất định sẽ chọc giận bọn họ, chỉ cần sai sót một chút có thể khiến cho hai bên xảy ra đại chiến.
- Người đâu, mời Dương tướng quân ở ngoài quan đến.
Trương Vệ ngẫm nghĩ một chút nói với người ngoài cửa.
- Vâng.
Đồng thời Trương Vệ cũng sai người đưa tin đại quân Lương Châu đuổi tới đến chỗ Nam Trịnh Lưu Kỳ, Lưu Kỳ vừa tiếp nhận Hán Trung đương nhiên sẽ sắp xếp nhiều cơ sở ngầm để giám thị khắp nơi, nếu che giấu không thông báo ngược lại không tốt.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
- Trương tướng quân, binh mã Lương Châu đã đợi bên ngoài suốt một canh giờ rồi, vì sao còn không mở cửa, Mã Siêu đã nổi giận rồi.
Dương Ngang còn chưa bước vào trong thì đã nghe thấy giọng nói truyền vào.
- Dương tướng quân yên tâm chớ vội, ngươi nóng lòng xin binh mã Lương Châu đến đây làm cho ta có chút khó xử.
Trương Vệ gượng cười nói.
- Nói gì vậy, ngươi là đệ đệ của chủ công, bây giờ chủ công đang lâm nguy ở Nam Trịnh ngươi không lo lắng mà ngược lại còn nói như vậy?
Dương Ngang trung thành và tận tâm với Trương Lỗ, sau khi nhận được mệnh lệnh của Trương Lỗ đã không ngừng nghỉ phi ngựa tới Lương Châu, trong vòng một ngày đã thuyết phục Mã Đằng Lương Châu cho Hán Trung mượn binh, sau đó lại ngày đêm không nghỉ trở về, nhưng Trương Vệ lại không mở cửa thành, ngược lại còn nói mát như vậy thật sự khiến y tức giận.
- Ha ha, Dương tướng quân quá lo lắng, ta không hề bất kính với đại ca,chỉ có điều nếu lúc này mở cửa thành ra mới khiến cho chủ công gặp phiền phức.
Trương Vệ lắc đầu nói.
- Xin chỉ giáo cho?
Dương Ngang kinh ngạc nói, trên thực tế trên đường về y đã phát hiện điều bất thường, chỉ có điều lo lắng cho an nguy của Hán Trung nên không hỏi, hiện tại xem ra đúng là xảy ra chuyện gì mà y không biết.
- Dương tướng quân có điều không biết, hôm qua đại ca đã quy thuận Kinh Châu Lưu Kỳ, hiện giờ toàn bộ Hán Trung đều dưới sự khống chế của Lưu Kỳ rồi.
Trương Vệ mở miệng nói.
- Cái gì?
Dương Ngang đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị tin tức này làm cho chấn động.
- Dương tướng quân không cần lo lắng, đây là đại ca tự nguyện.
Nói xong Trương Vệ nói chuyện xảy ra với Nam Trịnh cho Dương Ngang nghe.
- Không ngờ Diêm Phố tiên sinh lại nói đúng, Dương Tùng là một tiểu nhân là vong ân phụ nghĩa, lần này chủ công giết hay lắm.
Dương Ngang phẫn hận nói.
- Đúng vậy, Kinh Châu Lưu Kỳ bản lĩnh cao cường, một con chim trúng hai đích, vừa lọa trừ được tiểu nhân gian trá như Dương Tùng vừa thuận lợi chiếm được Hán Trung. Chỉ có điều lúc này binh mã Lương Châu đã tới dưới thành, nếu để cho bọn họ trở về rất có thể sẽ khiến cho Lương Châu không vui, đại ca có thể rước lầy phiền phức.
Trương Vệ cười gượng nói.
- Vậy cũng đúng, tuy Lương Châu Mã Siêu dũng mãnh hơn người nhưng tình tính cũng rất nóng nảy, nếu cho hắn biết thì hắn sẽ không bỏ qua đâu.
- Kinh Châu Mã Siêu?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn người đưa tin, binh mã Lương Châu tới nhanh thật.
- Đúng vậy, Lương Châu Mã Siêu dẫn theo năm ngàn binh mã đã tới gần Dương Bình Quan, tướng quân không dám tự quyết nên mời Châu Mục đại nhân quyết định.
Người đưa tin cẩn trọng nói.
Thấy người đưa tin nói vậy mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Trương Lỗ vừa mới sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, y sợ hãi đệ đệ của y làm gì đó mà không suy nghĩ đến cục diện.
- Chủ công, binh mã Lương Châu là do thuộc hạ phái người mời tới, vốn là muốn chống lại chủ công, hiện giờ Hán Trung đã là của chủ công, không nên cho binh mã Lương Châu tiến vào Hán Trung thì tốt hơn.
Trương Lỗ tiến lên khom người nói.
- Chủ công, Lương Châu là nơi dân phong dũng mãnh, Mã Siêu rất nóng tính, nếu để cho hắn biết mình bị lừa thì rất có thể hắn sẽ khơi binh tấn công Dương Bình Quan, nếu vậy sẽ rất dễ khiến cho Lương Châu và Hán Trung xảy ra đại chiến, chuyện này chủ công không thể không phòng.
Diêm Phố ngay cạnh Trương Lỗ tiến lên khom người nói.
Từ sau khi Trương Lỗ quy thuận Kinh Châu, Diêm Phố cũng không lạnh nhạt với Lưu Kỳ như trước, ngược lại chủ dộng gọi Lưu Kỳ là chủ công.
- Theo ý kiến của ngươi thì nên làm thế nào?
Lưu Kỳ nhìn Diêm Phố nói.
- Chủ công, sở dĩ lần này binh mã Kinh Châu tới Hán Trung là vì lương thảo của Hán Trung, chỉ cần chủ công phái người đưa một ít lương thảo và giải thích chuyện của Hán Trung với Mã Siêu, thuộc hạ nghĩ có lẽ hắn ta sẽ không ở lại lâu. Tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất, chủ công vẫn nên phái đại tướng trấn thủ Bình Dương Quan.
Diêm Phố khom người nói.
Lưu Kỳ lắc đầu không nói, nếu Mã Siêu có tính tình táo bạo thì càng không thể suy đoán theo lẽ thường được. Mã Siêu tuổi trẻ đã thành danh, ở Lương Châu và những nơi khác đều có uy danh rất cao, nếu dễ dàng cho gã lương thảo như vậy, nói không chừng gã sẽ nói Kinh Châu xem thường gã, lợi dụng cơ hội này.
- Ngươi lập tức tới Dương Bình Quan, nói lại chuyện của Hán Trung cho Mã Siêu biết, nói nếu hắn nguyện ý mang binh giúp Kinh Châu ta thu phục quận Thượng Dung thì Hán Trung sẽ cung cấp lương thảo và đồ nhu cho hắn trong vài năm tới.
- Vâng.
Diêm Phố suy nghĩ một lát đã hiểu rõ dụng ý của Lưu Kỳ, cái gọi là không có công không được hưởng, người như Mã Siêu lại càng hiểu rõ ý này, tấn công Thượng Dung đơn giản hơn tấn công Hán Trung nhiều, làm như vậy đã mở đường cho Lương Châu.
- Có tin tức gì của Ích Châu không?
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Ngụy Diên.
- Không ạ, tuy nhiên có lẽ hai ngày nữa sẽ có tin tức truyền lại.
Ngụy Diên chắp tay nói.
…..
Dương Bình Quan, hai ngày nay Trương Vệ và Dương Ngang đều cố gắng hết sức để kéo dài thời gian giữ binh mã Lương Châu ở ngoài thành. Tuy nhiên nếu kéo dài thêm, Mã Siêu đã hết kiên nhẫn, nếu không có nguyên cớ thích hợp…, Mã Siêu có thể sẽ thẹn quá hóa giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận