Tam Quốc Tranh Phong

Chương 298

Mà binh lính trong quân doanh một đám lộ ra vẻ mặt sầu khổ, âm thầm hối hận vì sao mình không đi ra sớm một chút, không ngờ đã bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Sau đó Ngụy Diên đem ba nghìn người trong quân doanh, mỗi một trăm người một lần nữa bổ nhiệm một Bách tướng nhân, hoàn toàn đánh tan đội hình ba nghìn người vốn tạo ra ban đầu. Lúc này ba nghìn người vẻ mặt khác nhau nhưng lại e ngại Ngụy Diên dị thường, không dám sinh lòng phản ý lần nữa, mọi cử động của những người này sẽ ở trong mắt ba mươi tên Bách tướng nhân, bọn họ sẽ bất cứ lúc nào đem biểu hiện của những người này báo lại cho Ngụy Diên.
Lúc này mọi người đang nghĩ, sau khi trở về phải tặng cho Bách tướng nhân của mình nhiều lễ mới được, để hắn không làm khó mình.
Trong gần nửa canh giờ, ba nghìn người dễ dàng bị Ngụy Diên thu phục, lúc này một nghìn Phi Hổ quân đang đứng ở một bên nhìn Ngụy Diên với ánh mắt tràn đầy kính nể. Trong quân đội ai thủ đoạn cao, ai có thể dẫn dắt các binh sĩ dưới trướng giành được thắng lợi, đồng thời lại có thể bảo đảm tính mạng cho các binh sĩ ấy, thì người đó mới có thể lấy được sự tin tưởng của họ.
Ngụy Diên chỉ trong vòng một khắc có thể triệt để làm tan rã ba nghìn quân địch, biến họ thành người của chính mình. Tuy độ trung thành của ba nghìn người này còn đáng phải nói sau nhưng Ngụy Diên trận chiến này đã giành được thắng lợi lại không để cho một người trong Phi Hổ quân thương vong, điều này cũng đã làm cho Phi Hổ quân tràn đầy kính nể.
- Tướng quân, trong quân doanh đã không còn ai.
Mười mấy Phi Hổ quân chạy ra khỏi quân doanh, cung kính nói.
- Ừm, dọn dẹp chiến trường đi.
Ngụy Diên nhìn những thi thể phía trước quân doanh, mặt không biểu cảm nói.
Phân phó Phi Hổ quân dọn dẹp chiến trường xong, Ngụy Diên thúc ngựa đi đến trước mặt ba nghìn binh mã đã bại trận trước đó. Những người này tuy đã đầu hàng nhưng trong lòng có ý nghĩ gì thì Ngụy Diên lại không biết. Nhưng mà họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng cứ như thế mà nguyện trung thành với hắn, cũng sẽ không dễ dàng mà để cho hắn khống chế trong lòng bàn tay. Bọn họ hiện tại chỉ là bị thủ đoạn chớp giật của hắn dọa sợ, một khi có chuyện gì xảy ra, đám người này có khi chính là địch nhân nguy hiểm nhất.
- Ta biết, các ngươi hiện tại có rất nhiều người trong lòng muốn tìm cách chạy trốn hoặc là tìm cách tính kế ta, nhưng ta có thể nói cho các người biết, nếu ai dám làm ra những việc đó thì đừng trách quân pháp vô tình. Đã đầu hàng thì những chuyện trước đây ta sẽ không tính toán nữa, nếu có biểu hiện tốt thì tự nhiên sẽ được đề bạt, nhưng nếu như dám chạy trốn mà giở thủ đoạn. Hừ! Thì ta sẽ cho các ngươi biết, chữ “ chết” viết như thế nào.”
Ngụy Diên vừa nói vừa quan sát ba nghìn người.
Ba nghìn binh lính này tuy không tính là tinh nhuệ, nhưng chỉ cần huấn luyện thích đáng nói không chừng cũng sẽ trở thành một chi tinh binh. Lúc này, hắn hận không thể đem ba nghìn người này thu về dưới trướng. Nhưng hắn biết chuyện này còn cần Lưu Kỳ hoặc Bàng Thống đến quyết định. Đối với Bàng Thống, thì hắn không thể không tuân thủ quân mệnh của Bàng Thống.
“Giá! Giá! Giá”
Tiếng bước chân rầm rầm cùng với tiếng giục ngựa hùng hậu vang lên, Ngụy Diên quay đầu nhìn về phía con đường cách đó không xa, mà đồng thời Phi Hổ quân đằng sau lại lần nữa xếp thành hàng cảnh giác đề phòng, cũng không quên lưu lại một ít người quan sát ba nghìn binh lính.
ầm ầm!
Một nghìn Phi Hổ quân xếp thành hàng phòng bị, trường thương hướng về phía con đường cách không xa.
Tiếng bước chân dần tiến gần, đám người Bàng Thống rốt cục chạy đến phía trước quân doanh.
- Văn Trường!
Cam Ninh tinh mắt, chưa đến gần đã nhìn thấy Ngụy Diên ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa.
- Cam tướng quân.
Ngụy Diên gọi một tiếng, nhẹ nhàng thở ra. Lúc này nếu như bị người ta tấn công thì cho dù ngăn cản được vẫn sẽ xuất hiện hỗn loạn.
Ba nghìn quân lính còn đang tràn đầy hi vọng nghe đến tiếng thở nhẹ của Ngụy Diên thì lúc này cũng bất đắc dĩ mà than dài. Bọn họ vốn còn tưởng Trương Tú dẫn người chạy tới, đem những người này đuổi đi, nhưng xem xét tình hình lúc này xem ra là người quen.
- Là tướng quân!
Binh lính tinh mắt nhìn thấy phía sau Cam Ninh là Trương Tú bị trói chặt chẽ thì kinh hãi kêu lên.
- Tướng quân!
- Là tướng quân!
Nhìn Trương Tú bị trói chặt, một người lại một người kêu lên, trong con mắt bọn họ tràn đầy vẻ không thể tin. Trương Tú bất khả chiến bại không ngờ lại giống như cẩu chết bị người ta trói lại ở trên lưng ngựa.
- Hử?
Ngụy Diên nhìn thấy người phía sau Cam Ninh, tròng mắt hơi híp lại. Y đã nghe được tiếng kinh hô của binh lính phía sau, người này chính là Trương Tú, y lúc đầu còn nghĩ rằng công lao của mình là lớn nhất, nhưng so với Cam Ninh bắt được Trương Tú thì lại không thể so sánh.
Trương Tú nhưng lại là chủ của Uyển Thành, là đầu lĩnh của đám sĩ tốt này, hơn nữa y biết Trương Tú ở trong lòng những binh lính uy vọng rất cao, nếu không phải y giả mạo Trương Tú thì cũng không thể thu phục được đám binh sĩ này.
- Cam tướng quân.
Ngụy Diên thúc ngựa tiến lến phía trước chắp tay lại.
- Đây là….
Bàng Thống và Cam Ninh kinh ngạc nhìn phía sau Ngụy Diên, ba nghìn binh mã bị Phi Hổ quân trấn áp, chẳng lẽ Ngụy Diên lại có thể trong thời gian ngắn như thế thu phục được ba nghìn người? Lúc này hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt của đối phương đều nhìn thấy sự kinh ngạc.
Đúng là kinh ngạc, mặc dù Cam Ninh đã tiếp xúc gần hai tháng với Ngụy Diên, nhưng lúc này cũng hết sức kinh ngạc. Ngụy Diên này bình thường nhìn đến không thấy vẻ lợi hại gì thế nhưng lại có bản lĩnh như thế. Bình thường cùng hắn tiếp xúc, Ngụy Diên cơ bản là không hay nói chuyện, cảm giác mang lại cho Cam Ninh chính là cao ngạo dị thường, nếu không phải hắn cùng Vương Nghị đi theo Lưu Kỳ sớm hơn, chỉ sợ Ngụy Diên cũng sẽ không đối với hắn cung kính như thế.
Mà Bàng Thống ở một bên, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Diên chính là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Ngụy Diên có thể trong một thời gian ngắn như thế thu phục được ba nghìn binh mã có thể cho thấy hắn đầu óc không hề đơn giản. Hơn nữa hắn nghe Cam Ninh nói qua võ nghệ của Ngụy Diên cũng không tầm thường. Cho dù là Cam Ninh muốn thắng thì cũng không dễ dàng gì. Nhưng quan trọng nhất là Ngụy Diên tuổi còn trẻ, võ nghệ đầu óc lại bất phàm. Nếu như có thể trải qua rèn luyện thì có thể trở thành một tướng tài.
Mỗi một vị chư hầu đều hi vọng trong quân của chính mình đều có vài vị mãnh tướng, không chỉ có thể cổ vũ chí khí của binh lính thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến thắng bại của chiến tranh. Nhưng tướng giỏi, thì mỗi một vi chư hầu đều ao ước có được, mãnh tướng có thể ảnh hướng đến yêu cầu của một trận chiến, nhưng tướng tài lại đích thực có thể làm thay đổi cục diện của thiên hạ.
Cũng giống như Hàn Tín của Tần Mạt, cũng đủ để quyết định thắng lợi cuối cùng của chiến tranh Sở Hán. Đương nhiên, Hàn Tín đã không thể dùng tướng giỏi để hình dung, người như hắn, trăm nghìn năm mới xuất hiện một mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận