Tam Quốc Tranh Phong

Chương 291

Giả Hủ cười nói. Y sớm đã đợi những câu này của Giản Ung rồi.
- Đúng vậy, nếu thân phận của hoàng thúc là thật, ta lấy tính mạng thân gia cam đoan Tào Tư Không sẽ không dám vô lễ với hoàng thúc. Nếu Tào Tư Không thật sự không để ý đạo nghĩa hành sự như thế, ta sẽ tự sát trước Tư Không phủ.
Tuân Văn Nhược đầy nghiêm túc nói. Lúc này chính là thời cơ tốt đả kích Lưu Bị, Tuân Văn Nhược không thể bỏ qua, cùng lắm thì tương lai đem Lưu Bị nhốt ở Hứa Đô là được.
- Văn Nhược tiên sinh nói có lý, tuy nhiên đề phòng chuyện ngoài ý muốn, nếu hoàng thúc thật sự quay về Hứa đô mà nói, chỉ cần một phong thư, Kinh Châu ta hơn mười vạn binh mã tất nhiên sẽ gối giáo chờ sáng, nếu Tào Tư Không dám vô lễ đối với hoàng thúc, ta sẽ tập hợp toàn bộ binh mã Kinh Châu liên hợp các lộ chư hầu thiên hạ cùng chung thảo phạt Tào Mạnh Đức .
Lưu Kỳ cũng lập tức tỏ thái độ. Hắn cũng mặc kệ thân phận của Lưu Bị là thật hay giả, nếu là kẻ thù thì sẽ tận hết sức lực đả kích, cho dù Lưu Bị không đi Hứa Đô, đối với thanh danh của Lưu Bị cũng sẽ bị giảm đi.
- Không biết chư vị nghĩ như thế nào?
Lưu Kỳ không đợi Giản Ung lên tiếng, liền nhìn về phía những sứ giả khác. Hắn muốn mượn cơ hội này đem Lưu Bị đánh đè xuống, trong số kẻ địch hiện tại tuy rằng uy hiếp của Lưu Bị lớn nhất, nhưng mà lực lượng của Lưu Bị cũng nhỏ yếu nhất, sao có thể nương tay với Lưu Bị được.
- Đại công tử nói có lý, chúng ta đều ủng hộ lời Đại công tử lời nói.
Vừa rồi Mã Hưu được Lưu Kỳ trợ giúp lập tức là người đầu tiên ủng hộ Lưu Kỳ. Gã tuy rằng không thông minh, nhưng cũng biết Lưu Kỳ đang chèn ép Lưu Bị, Lương Châu đối với Lưu Bị cũng không có bất kỳ giao tình gì, hơn nữa đây cũng chỉ là hứa hẹn bằng miệng, Mã Hưu cũng có qua có lại mới toại lòng nhau ủng hộ Lưu Kỳ mà thôi.
- Tại hạ cũng hiểu được phương pháp của Đại công tử thỏa đáng nhất.
Trương Tùng cười cười mở miệng nói. Hiện tại y đối với Lưu Kỳ càng ngày càng kinh hãi, nếu đoán không sai, đọ sức trên trận hôn lễ này chỉ sợ Kinh Châu lấy được chỗ tốt lớn nhất.
Hơn nữa thế lực khác còn có thể đối với Lưu Kỳ cảm kích dị thường, thủ đoạn như vậy đúng là không tầm thường. Hơn nữa thế lực Kinh Châu cũng không yếu, rất có khả năng thành công, hiện tại y ủng hộ Lưu Kỳ, qua hôn lễ ở chung cũng sẽ dễ dàng một chút.
Trương Tùng nói xong, tất cả mọi người nhìn về phía Tự Thụ và Trương Hoành. Trương Hoành bởi vì bị thiệt trong tay Lưu Kỳ, sau đó vẫn không nói gì, lúc này thấy mọi người nhìn lại bèn đứng lên nói:
- Nếu mọi người cũng không có ý kiến, tại hạ cũng không có ý kiến, y theo lời Đại công tử nói, binh mã Giang Đông ta đến lúc đó cũng sẽ tạm thời buông thù riêng, đòi lại công bằng cho hoàng thúc.
Những người khác không có giao tình với Lưu Bị, Giang Đông gã thì càng không có.
Trương Hoành nói xong, mọi người vừa nhìn về phía Tự Thụ. Mãi cho tới bây giờ Tự Thụ vẫn chưa hề lên tiếng. Với tư cách là sứ giả của đương kim thế lực lớn nhất chư hầu Viên Thiệu, Tự Thụ vốn phải là nhân vật chính lần đọ sức này, nhưng lại chẳng biết tại sao một mực không tỏ thái độ.
Thấy mọi người đều nhìn về mình, Tự Thụ vẫn trầm mặc rốt cục mở miệng nói:
- Tại hạ không có ý kiến gì, theo ý tứ các vị là được
Tự Thụ nói cực kỳ thoải mái, giống như không biết Lưu Bị đã cùng Viên Thiệu kết minh, không chỉ đối với khốn cảnh của Lưu Bị không có chút ý tứ nào trợ giúp, mà còn cùng mọi người cùng nhau chèn ép Lưu Bị.
Nghe được lời Tự Thụ lời nói tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tự Thụ, muốn nói Tự Thụ lại là đại diện thế lực lớn nhất của Viên Thiệu, vốn hẳn nên tại đây trên trận đọ sức bộc lộ tài năng, đại sát tứ phương, nhưng biểu hiện của Tự Thụ cũng làm mọi người mở rộng tầm mắt, biểu hiện của Tự Thụ càng giống là thỏa hiệp đối với mọi người.
Thấy mọi người phản ứng như thế, sắc mặt Tự Thụ bất động. Đúng là y đại diện chính là thế lực lớn nhất của Viên Thiệu, nhưng chính là bởi vì như thế y mới không thể không cẩn thận. Y cũng nghĩ qua tại đây bên trong trận đọ sức đem những thế lực khác khắp nơi đè không ngóc đầu lên được, nhưng sau khi nghĩ kỹ, y vẫn cảm thấy cẩn thận vẫn hơn.
Mặc dù Viên Thiệu là chư hầu thế lực lớn nhất, nhưng tình huống hiện tại khiến Tự Thụ không thể không cẩn thận, đại chiến giữa Viên Thiệu và Tào Tháo sắp xảy ra, vào lúc này, Tự Thụ thật sự không muốn gây thêm rắc rối. Vốn là y không cho rằng lúc này là thời cơ tuyệt hảo cùng Tào Tháo quyết chiến, nhưng tâm ý Viên Thiệu đã quyết, y cũng không thể thay đổi được.
Viên Thiệu mấy năm nay luôn luôn chinh chiến, căn bản cũng chưa tiêu hoá hoàn toàn thế lực dưới trướng, mà Viên Thiệu lại gấp muốn tiêu diệt Tào Tháo, vội vã cùng Tào Tháo quyết chiến, nếu cẩn thận một chút đem đánh bại Tào Tháo cũng không phải việc gì khó. Nhưng một khi Viên Thiệu thua trận chiến này, như vậy vấn đề thế lực Viên Thiệu cũng sẽ trồi lên mặt nước, dưới trướng các nơi chắc chắn sẽ nhân cơ hội rục rịch, thậm chí có thể khiến thế lực của Viên Thiệu phân chia sụp đổ tan rã, bởi vậy Tự Thụ không thể không cẩn thận.
Nhưng mặc dù là như vậy, đám người Viên Thiệu cũng không chút mảy may cảm giác dược, cho rằng nhất định có thể đem đánh bại Tào Tháo, tiến tới thống nhất thiên hạ. Lần này tham gia hôn lễ của Lưu Kỳ, y sợ Viên Thiệu lại gây thù hằn mới đích thân tới tham gia trước, nếu không lấy uy vọng của y dưới trướng Viên Thiệu, sao có thể vào lúc Tân Bì đến Kinh Châu thì sau đó lại chạy tới Kinh Châu chứ.
- Ha ha, nếu Liên công và tiên sinh đều đồng ý rồi, vậy hoàng thúc chuyến này tất nhiên sẽ bình an trở về, Giản Ung tiên sinh sau khi trở lại Từ Châu nhất định phải đem việc này báo cho hoàng thúc biết, trấn an lòng hoàng thúc.
Lưu Kỳ cười nhìn về phía Giản Ung nói.
Lưu Kỳ tuy rằng không biết trong lòng Tự Thụ rốt cuộc là tính toán như thế nào đấy, nhưng nếu Tự Thụ đã đồng ý, Lưu Kỳ cũng nhân cơ hội đem việc này đá cho Lưu Bị, làm trước mặt nhiều người như vậy, việc này tất nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ, lại có các lộ chư hầu đảm bảo, nếu Lưu Bị không dám đi tới Hứa Đô vậy đã nói lên ông ta thẹn trong lòng. Tuy rằng người có chút đầu óc đều biết rằng Lưu Bị sẽ không thể nào đến Hứa Đô, nhưng Lưu Kỳ làm như vậy là muốn uy vọng Lưu Bị mất sạch.
- Ha ha, bàn tính Đại công tử đáng đánh nha, chỉ có điều hy vọng Đại công tử về sau không phải hối hận việc hôm nay. Việc này ta thì sẽ báo cáo chủ công, do chủ công quyết đoán, tại hạ cáo từ.
Giản Ung giận quá mà cười, lúc này chắp tay với mọi người đứng dậy rời khỏi.
Giản Ung chung quy không sánh bằng Tuân Văn Nhược. Tuân Văn Nhược dù là thua trận chiến cũng sẽ không thua khí phách, dù là mất mặt cũng có thể an tọa như lúc ban đầu, cùng mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau. Mà Giản Ung lại làm không được, lúc này nhìn thấy mọi người bức bách Lưu Bị như thế bèn giận dữ rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận