Tam Quốc Tranh Phong

Chương 584

Võ Lăng, đang tấn công Lâm Nguyên nhưng trên mặt Trương Nhậm cũng rất vội vàng, trong thành Lâm Nguyên có hai ngàn binh mã Kinh Châu, nhưng mình dẫn dắt hai vạn binh mã tấn công suốt bốn canh giờ mà ngay cả thành lâu cũng không lên được.
Trương Nhậm có thể cảm nhận rõ ràng, trên cổng thành binh mã Kinh Châu tuyết đối không chỉ có hai ngàn người, chiến đấu kịch liệt như vậy không biết từ chỗ nào xuất hiện binh sĩ Kinh Châu, thỉnh thoảng tiếp viện thành lâu khiến Trương Nhậm cực kỳ đau đầu.
Binh mã Kinh Châu giống như là được giấu trong thành, khi khai chiến liền lập tức chui ra từ chỗ đó. Một khi trên cổng thành xuất hiện khe hở, binh lính sẽ lao tới ngăn chặn khe hở đó.
- Đại nhân, toàn bộ các huynh đệ trong thành đã tham chiến rồi.
Trên cổng thành, một gã binh lính nói với Vương Xán.
- Ừ.
Vương Xán gật đầu, dường như giống với dự đoán của y, y vừa đến Võ Lăng liền hạ lệnh đem binh mã trong thành phân tán ra, lấy thân phận khác biệt tiến vào trong thành, vốn là muốn một lưới bắt hết nhóm thế lực Ngũ Khê Man tộc, không ngờ Trương Nhậm đột nhiên làm rối loạn kế hoạch của hắn, nhưng giấu binh trong thành cũng khiến Trương Nhậm gặp phiền toái rồi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Vương Xán không chút lo lắng, binh mã Ích Châu từ Ích Châu tới đương nhiên không thể mang quá nhiều lương thảo, kiên trì được bảo lâu, chỉ cần đợi lương thảo của bọn họ hao hết, tự nhiên sẽ lui binh.
Ở Võ Lăng, Vương Xán tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội bổ sung lương thảo.
Đang nói, dưới cổng thành một đội binh mã chạy tới, đúng là Trương Nhậm phái đội ngũ tìm lương thảo, nói là tìm lương thảo nhưng thực chất chính là cướp đoạt lương thảo trong thành trì, hiện giờ Lâm Nguyên bị đại bộ phận binh mã vây khốn, lúc này trong huyện Trung căn bản không có nhiều binh mã, chỉ cần phái gần ngàn binh mã là có thể đánh hạ huyện đó.
- Tướng quân…
Nhìn thấy Trương Nhậm, tiểu tướng cười khổ một tiếng, khó mở miệng được.
- Sao lại thế này?
Trương Nhậm nhìn binh mã trở về tay không có chút kinh ngạc hỏi, cho dù là trong mấy huyện không có lượng thực tồn cũng không thể tay không quay về nha.
- Tướng quân, mấy huyện phụ cận một khi bị công phá tất cả lương thảo trong thành đều bị đốt hủy, không còn, căn bản chúng ta tiến vào thành lấy được một tòa thành trống không, nữa nữa nhìn thấy chúng ta tấn công vào trong thành, dân chúng trong thành đều thiêu hủy hết lương thực tồn.
Tiểu tướng có chút khó xử nói.
- Hả?
Trong lòng Trương Nhậm cả kinh, lập tức nghĩ ra đây là thủ đoạn của Vương Xán, khiến các huyện trong thành phá hỏng thiêu hủy hết toàn bộ lương thực tồn, ý khiến đại quân không có lương thảo mà không thể không lui. Hơn nữa cho dù là chính mình công phá được thành Lâm Nguyên, lương thực tồn trong thành cũng đã bị đốt cháy không còn, đến lúc đó đại quân lấy được chỉ là một tòa thành trống không, không có lương thảo, đại quân ở quận Võ Lăng nửa bước cũng khó đi.
... ... ... ... ... ... ... ... . . . . .
Tương Dương.
Nhận được lệnh của Lưu Kỳ, toàn Tương Dương lâm vào chấn động, vốn cho là mặ dù tấn công Ích Châu có chút phiền toái, nhưng không ai ngờ Ích Châu cũng khó chơi như vậy.
- Phu nhân, hiện giờ hay là nhanh truyền lệnh của chủ công xuống dưới.
Trong thư phòng, Y Tịch khom người nói với Tân Hiến Anh.
- Đúng nha, hiện giờ tình thế biến đổi cực kỳ bất lợi cho Kinh Châu ta, nhanh truyền lệnh một chút, Kinh Châu ta càng nhanh ứng biến hơn.
Bên cạnh Y Tịch, Giả Hủ cũng nói như vậy.
- Không ổn, Bàng quân sư hiện giờ đang ở Giang Hạ, nếu tin tức này rơi vào tay Giang Hạ thì tất nhiên phải trì hoãn không ít thời gian, mà chúng ta cần hiện tại chính là thời gian. Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không tuân, hiện giờ chủ công đang ở Ích Châu, không biết tình hình Tương Dương, ta chờ quyết không thể ỷ lại vaò quyết định của chủ công.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tân Hiến Anh vang lên, khiến trong thư phòng tăng thêm vài phần rung mình.
- Ý của phu nhân là…
Trong lòng Y Tịch cả kinh, mặc dù biết Tân Hiến Anh nói rất có lý, nhưng cả người không khỏi phát lạnh, chẳng lẽ phu nhân muốn học Lã Hậu hay sao?
Mà ngay cả Giả Hủ bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn Tân Hiến Anh, mấy ngày nay tuy rằng Tân Hiến Anh luôn xử lý sự vụ tại Kinh Châu, nhưng phần lớn thời giờ cũng không có can thiệp vào sự vụ Kinh Châu, chỉ có khi nào cho rằng không ổn, lúc đó mới gọi bọn họ tới thảo luận sự tình, hiện giờ đột nhiên làm trái ý của Lưu Kỳ, rốt cuộc vẫn là không tốt?
- Không biết phu nhân có biện pháp gì tốt hơn?
Giả Hủ hít một hơi sau, nói. Y biết rằng tuy Lưu Kỳ nhìn như ôn hòa, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép người như Lã Hậu xuất hiện, điểm này Tân Hiến Anh có thể nhìn ra.
- Ý của ta làm đem lệnh của chủ công sửa từ Bàng quân sư thành Từ quân sư.
Giọng nói Tân Hiến Anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có chút dao động nào, dường như không chú ý tới nghi ngờ của Y Tịch và Giả Hủ.
- Từ quân sư?
Y Tịch và Giả Hủ đều sửng sốt.
- Từ quân sư đã trở lại?
Một bên Y Tịch vui mừng kinh ngạc nói, một bên là Giả Hủ thở phào nhẹ nhõm, biết Tân Hiến Anh không có suy nghĩ muốn trở thành Lã Hậu.
- Hôm qua đã đến Uyển Thành rồi.
Tân Hiến Anh gật đầu nói.
... ... ... ... ... ... ... ...
Uyển Thành.
Từ Thứ vừa tới Uyển Thành đã biết tình hình toàn bộ Kinh Châu đột biến, không kịp sửa sang lại liền thúc ngựa chạy tới Tương Dương, việc Uyển Thành đã được xác định, nếu Nghiêm Nhan trở về Ích Châu liền thôi, nếu là còn ở Kinh Châu lưỡng lự, vậy một vạn của của Nghiêm Nhan nhất định lưu lại Kinh Châu.
Vương Uy dẫn dắt năm vạn đại quân đã đến Uyển Thành, hiện giờ đang đóng tại Uyển Thành, căn bản phải trực tiếp tiến vào Ích Châu, nhưng nhận được tin tức của Thượng Dung, vì phòng bị Uyển Thành, chỉ có thể ở lại.
Không chút do dự, thời điểm nhận được tin Nghiêm Nhan tấn công Thượng Dung, lúc này Vương Uy liền phái Vương Nghị dẫn dắt Phi Hổ Vệ truy kích đại quân Nghiêm Nhan, ngay sau đó bố trí phân chia một vạn đại quân ở Uyển Thành và Phàn Thành, lúc này Vương Uy dẫn dắt hai vạn đại quân tiến đến chặn đường Nghiêm Nhan.
Đánh bại Nghiêm Nhan chẳng khác nào đánh gãy một tay của Lưu Chương, Ích Châu có thể thông qua Thượng Dung để tấn công Kinh Châu, mà Kinh Châu cũng có thể thông qua Thượng Dung tấn công Ích Châu, hiện giờ cả đại quân của Lưu Chương đều hội tụ ở Miên Trúc, chỉ cần đánh tan Nghiêm Nhan và Trương Nhậm thì không cần lo lắng đến toàn bộ Ích Châu.
Trải qua cả đêm chạy trốn, rốt cuộc Nghiêm Nhan cũng thoát khỏi sự truy kích của Phi Hổ Vệ, chỉ trong một đêm này, vốn ban đầu một vạn đại quân đi công thành, cuối cùng lại là chạy trốn, hiện tại chỉ còn năm ngàn người, những sĩ tốt khác hoặc là chết trận, hoặc cũng vì bị thương mà rớt lại phía sau.
Năm ngàn người này đều là những người nổi bật trong một vạn đại quân, nhưng lúc này năm ngàn binh mã đã mệt mỏi không chịu nổi, lúc này năm ngàn người trốn trên một sơn cốc nghỉ ngơi, mọi người đều mặc giáp sắt nằm ngáy o o trên đất.
Nhìn binh lính mỏi mệt không chịu nổi, trong mắt Nghiêm Nhan tràn đầy sầu khổ. Thực lực của Phi Hổ Vệ mạnh mẽ vượt xa so với tưởng tượng của y, suốt cả đêm truy kích, không dừng lại chút nào, mặc dù mấy lần y bỏ qua sĩ tốt chặn đường ở phía sau vẫn không thể thoát khỏi truy tung của Phi Hổ Vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận