Tam Quốc Tranh Phong

Chương 317

- Tại hạ nghĩ Đại công tử lấy Hán Trung trước. Vị trí Hán Trung cực kỳ trọng yếu, hiện tại mặc dù có Trương Lỗ thủ hộ, nhưng chỉ cần Đại công tử bất ngờ tấn công hoàn toàn có thể thâu tóm Hán Trung, điều này đối với Đại công tử cũng không phải việc khó gì. Hơn nữa một khi Tào Tháo kịp phản ứng thâu tóm Hán Trung, như vậy đối với ngày sau của Đại công tử cực kỳ bất lợi, Đại công tử phải sớm ngày giành mới được. Hơn nữa Hán Trung là thông đạo trọng yếu thông đến Ích Châu, Đại công tử phải có sớm định đoạt.
Trương Tùng suy nghĩ một chút nói.
- Hán Trung.
Trong lòng Lưu Kỳ hơi hơi có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Trương Tùng sẽ khuyên bảo hắn trước tiên đoạt Ích Châu rồi mới tiến binh đến Hán Trung, không nghĩ tới Trương Tùng lại khuyên hắn đi mưu đoạt Hán Trung trước.
Nghe được phân tích của Trương Tùng, Lưu Kỳ cũng hiểu được cướp lấy Hán Trung trước so với cướp lấy Ích Châu càng quan trọng hơn. Hán Trung lưng dựa vào Ích Châu, nằm giữa thế lực Tào Tháo và Lưu Chương, một khi thâu tóm được Hán Trung vậy Ích Châu gần như bất cứ lúc nào có thể giành lấy được, hoàn toàn chặt đứt cơ hội của Tào Tháo mưu đoạt Ích Châu.
Hơn nữa đúng như lời Trương Tùng nói, một khi khiến Tào Tháo kịp phản ứng tất sẽ đoạt Hán Trung trước Lưu Kỳ. Hán Trung trong lịch sử chính là Tào Tháo đã thâu tóm trước Lưu Bị. Lúc trước Lưu Bị vì thâu tóm Hán Trung đã bỏ ra cái giá cực lớn, hơn nữa sau đó cũng chỉ được một Hán Trung trống không. Tào Tháo trước khi Lưu Bị giành Hán Trung đã đem dân chúng Hán Trung dời đi toàn bộ, khiến Lưu Bị lao binh lao lực kết quả lại không được gì.
- Đa tạ tiên sinh nhắc nhở.
Lưu Kỳ đứng dậy trịnh trọng thi lễ với Trương Tùng một cái, nếu không phải Trương Tùng nhắc nhở hắn suýt nữa đã quên Hán Trung rồi. Hán Trung cực kỳ giàu có hơn nữa cũng là một ván cầu cho hắn tương lai mưu đoạt thiên hạ, tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Ha ha, Đại công tử nói đùa, bây giờ sắc trời đã không còn sớm, tại hạ cũng nên cáo từ.
Trương Tùng đối với phản ứng của Lưu Kỳ cực kỳ vừa lòng, Lưu Kỳ càng coi trọng đã nói lên trong lòng Lưu Kỳ càng là để ý ngày sau phát triển.
- Ta tiễn tiên sinh.
Nói xong Lưu Kỳ đứng dậy tiễn Trương Tùng ra phủ đệ.
Tuy rằng Trương Tùng không đề cập tới bản đồ Ích Châu, nhưng Lưu Kỳ lúc này cũng không nóng nảy, hắn bắt đầu nghĩ thừa dịp Tào Tháo và Viên Thiệu đại chiến mà hết sức thâu tóm Ích Châu, hiện tại có Trương Tùng nhắc nhở, chỉ cần thâu tóm Hán Trung, Ích Châu có thể nói chính là thịt béo trong miệng Lưu Kỳ, ai có thể mưu đoạt.
Sau khi tiễn Trương Tùng lên xe ngựa, Lưu Kỳ mới trở lại trong phủ, lúc này sắc trời đã tối, dưới sự hầu hạ của Tân Hiến Anh Lưu Kỳ thay đổi y phục, đi đến nội viện Đại Kiều. Ngày hôm qua cùng với Tân Hiến Anh và Đại Kiều, Tiểu Kiều, mà đêm động phòng cũng chỉ dành cho Tân Hiến Anh, mặc dù là vì đền bù cho Tân Hiến Anh, nhưng đối với hai nàng Đại Kiều Tiểu Kiều cũng không công bằng.
Tuy rằng Đại Kiều Tiểu Kiều trên danh nghĩa là bình thê, nhưng ở trong lòng Lưu Kỳ các nàng đều giống nhau không gì khác nhau, hắn sở dĩ không nói rõ, chính là không muốn nhúng tay việc tại hậu viện. Nếu muốn duy trì hậu viện ổn định nhất định phải có một người có thể chấn trụ, mà Tân Hiến Anh làm chính thê vừa vặn thích hợp, hơn nữa Tân Hiến Anh làm việc rất biết chừng mực, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Lưu Kỳ, không sẽ vì thế mà ngang ngược kiêu ngạo.
Lưu Kỳ đi vào trong phòng Đại Kiều là lúc hai nàng đã chuẩn bị xong hết thảy, đêm hôm qua Lưu Kỳ nói cho hai nàng hôm nay ở trong này với hai nàng. Lưu Kỳ cùng hai nàng dùng qua bữa tối, sau đó cùng hai nàng vui đùa ầm ĩ một phen mới lôi kéo hai nàng đi vào phòng ngủ.
Không thể không thừa nhận hai nàng khuynh quốc khuynh thành, Lưu Kỳ đã sớm khó kiềm chế được, tuy nhiên vì không để hai nàng khó xử, Lưu Kỳ mới nhẫn nại cho tới hôm nay. Hiện giờ ba người đã là vợ chồng, Lưu Kỳ đương nhiên không có gì cố kỵ, không bao lâu trong phòng đã tràn ngập cảnh xuân sắc, rất lâu mới an tĩnh lại.
Sáng sớm, ánh nắng ôn hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên trong màn gấm ba người ôm nhau ngủ, ấm áp hòa thuận.
Lưu Kỳ mở mí mắt nhập nhèm, nhìn nhìn hai nàng băng cơ ngọc cốt (*thanh tao thoát tục) trong lòng ngực, hít vào một hơi nằm yên tĩnh một hồi, sau đó mới ngắm khuôn mặt tinh xảo của hai nàng, khẽ mỉm cười lặng lẽ ngồi dậy.
Nhìn tư thế ngủ an tĩnh của hai nàng Lưu Kỳ thỏa mãn cười cười. Hai nàng đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có thể có được hai nàng trong lòng Lưu Kỳ cực kỳ thỏa mãn.
Tuy nhiên Lưu Kỳ lại không thể vì vậy mà buông thả, thu hồi Uyển Thành tương đương đã kích thích thần kinh của Tào Tháo, qua thêm một ngày nói không chừng Tào Tháo đã bắt đầu hành động, mà từ Trương Tú Uyển Thành đến đây lúc này hẳn là cũng đã đến nơi rồi.
Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, Lưu Kỳ đi vào trong thư phòng, chỉ thấy trong thư phòng trước án thư thường ngày hắn ngồi đã được đặt lên một quyển trúc giản, ngoại trừ Từ Thứ cũng chỉ có Tân Hiến Anh có thể tự do ra vào thư phòng của hắn.
Nghĩ Tân Hiến Anh thức dậy sớm, tiếp nhận tin tức Cẩm Y Vệ đưa tới đặt trong thư phòng chờ đợi hắn phê duyệt, Lưu Kỳ cũng thu lại tâm tư ngồi trên trước bàn, cầm lấy trúc giản nhìn lại.
- Mãn Sủng?
Lưu Kỳ kinh ngạc, trên trúc giản nói Bàng Thống không chỉ thâu tóm Uyển Thành, còn nhân cơ hội bắt giữ Mãn Sủng - sứ giả của Tào Tháo tại Uyển Thành.
- Mãn Sủng bị bắt, chỉ e Tuân Văn Nhược ngồi không yên.
Lưu Kỳ đặt xuống trúc giản, thầm nghĩ.
Mãn Sủng là tướng thủ Phàn Thành, hiện giờ rơi vào tay Bàng Thống, Tuân Văn Nhược sao sẽ ngồi yên không quan tâm đến. Tuy nhiên dựa theo như lời trên trúc giản, Mãn Sủng lúc này hẳn là đã bị Trương Tú bí mật áp giải đến Tương Dương rồi.
- Người đâu, đi Dịch Trạm mời Tuyên Uy hầu.
Lưu Kỳ nói với ngoài cửa nói. Trên thư nói Tuyên Uy hầu Trương Tú lúc này đã đến Tương Dương, sẽ ngụ ở trong Dịch Trạm.
- Vâng.
Một tên Phi Hổ Vệ vội vàng khom người đáp lại, lập tức rời đi.
Có Trương Tú danh xưng bắc địa Thương Vương, Lưu Kỳ cũng không muốn bỏ qua. Trong lịch sử sau khi Trương Tú đầu nhập Tào Tháo đã lập được công lao hãn mã (công lao hiển hách) cho Tào Tháo, tạo nên thanh danh Thương Vương, bất kể là mang binh hay là võ nghệ đều hết sức bất phàm. Trên trúc giản còn nói đến cuộc chiến giữa Trương Tú và Cam Ninh, có thể chiến với Cam Ninh bất phân thắng bại cho thấy được võ nghệ của Trương Tú không tầm thường.
Ngoài ra, ở trên trúc giản còn đem tất cả hành động của Ngụy Diên ở Uyển Thành nói một lần, đối với điều này Lưu Kỳ hiểu rõ. Ngụy Diên đi theo mình tương đối muộn, không chiến công trong người, đương nhiên so với đám người Cam Ninh, Vương Nghị sẽ thấp một đầu, chiếu theo tính cách của Ngụy Diên nào có thể chịu được, lần này có thể theo Bàng Thống xuất chinh, dĩ nhiên muốn bắt lấy hết thảy cơ hội để lập uy vọng.
Lưu Kỳ để Ngụy Diên đi theo Bàng Thống chính là hy vọng Bàng Thống có thể dạy bảo Ngụy Diên. Ngụy Diên thích dùng hiểm kế, mà Bàng Thống coi như là chuyên gia phương diện này, ở bên cạnh Bàng Thống học tập ắt có thể được tôi luyện, đợi đến tương lai mới có thể một mình đảm đương một phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận