Tam Quốc Tranh Phong

Chương 604

Bởi vậy cho dù Tào Tháo không ở Hứa Đô cũng hạ lệnh phái Đỗ Tập tới Lương Châu, tạm thời ổn định hai phe.
- Nói tới cũng đáng giận, Lưu Kỳ có tài đức gì lại có thể thâu tóm Ích Châu, Lưu Chương đúng là vô năng, trong thời gian ngắn như vậy đã đánh mất Ích Châu.
Nói đến đây Đỗ Tập cũng lộ vẻ mặt âm trầm.
- Tuy nhiên, Lưu Kỳ sẽ không đắc ý được lâu, đợi cho chủ công trở về sẽ giết Lưu Kỳ, thâu tóm cả Ích Châu và Kinh Châu.
Dương Tu âm thầm lắc đầu, người bạn thân này của hắn đã hoàn toàn đầu phục Tào Tháo, không hề có một chút cung kính với Thiên Tử và dòng họ Hán thất.
Trong lòng Dương Tu cảm thấy ảm đạm, trước đó Đỗ Tập đầu nhập vào Tào Tháo là một quyết định đầy sáng suốt, hiện giờ gia tộc Đỗ thị ở Hứa Đô có thể nói là đang thịnh.
So với gia tộc Đỗ thị thì gia tộc Dương thị càng thảm đạm, tuy phụ thân hắn đang ở chức vị cao nhưng cũng không có nhiều thực quyền, tức thì bị thế lực của Tào Tháo chèn ép xa lánh, nếu không phải phụ thân có bản lĩnh chỉ sợ gia tộc Dương thị đã bị đuổi ra khỏi Hứa Đô.
- Hi vọng công tử có thể thành tài, đến lúc đó gia tộc Dương thị nói không chừng còn có cơ hội.
Dương Tu nheo mắt lại, công tử mà hắn nói chính là Tào Thực, tuy hắn đồng thời thân cận cả Tào Thực và Tào Phi, nhưng lại rất yêu thích Tào Thực, bất kể là tính tình hay là bản tính hai người đều rất giống nhau.
Về phần Tào Phi, tuy hắn cũng rất coi trọng nhưng cũng không có ý tương trợ Tào Phi, so với Tào Phi thì Tào Thực lại càng được Tào Tháo tin tưởng hơn.
Đợi cho thời điểm Pháp Chính đuổi tới Lương Châu đã là ba ngày sau đó rồi. Vừa tiến vào Lương Châu Pháp Chính cũng cảm giác được không khí khẩn trương đập vào mặt.
Mã Đằng và Hàn Toại ở Lương Châu thế lực rất lớn, hai người đem Lương Châu to như vậy một phân thành hai, tranh đấu lẫn nhau mấy năm lúc này đột nhiên khai chiến lan đến rất rộng.
- Trực tiếp tiến đến Võ Uy.
Pháp Chính phân phó.
Võ Uy là quận trọng yếu nhất của Lương Châu, song phương lần này đại chiến trung tâm chính là ở Võ Uy. Mấy ngày này Pháp Chính chạy tới ngoài thành Tuyên Uy, đại quân Mã Đằng trú đóng ở bên trong thành Tuyên Uy.
Đoàn xe mới đến ngoài thành Tuyên Uy khoảng mười dặm binh mã tuần tra Lương Châu phát hiện, mấy trăm sĩ tốt Lương Châu cưỡi chiến mã vây quanh hơn mười người, từng kỵ binh vây quanh đoàn xe lao nhanh, như thể bất cứ lúc nào cũng tấn công.
- Các ngươi là ai?
Một gã tiểu tướng lạnh lùng nhìn chăm chú vào xe ngựa nói.
- Đại nhân nhà ta phụng mệnh Kinh Châu Mục tiến đến thương lượng chuyện quan trọng với tướng quân nhà ngươi, còn không nhanh thông báo.
Một gã Phi Long Vệ tiến lên lạnh giọng quát, đối mặt bốn phía kỵ binh không sợ hãi chút nào.
- Kinh Châu Mục?
Tiểu tướng Lương Châu kêu lên. Lần trước Mã Siêu bị Kinh Châu cho ăn quả đắng, đến nay toàn bộ Lương Châu vẫn còn lan truyền việc này.
Mã Siêu dũng mãnh nổi tiếng Lương Châu, cũng chính bởi vì như thế mà có uy vọng rất cao ở Lương Châu, đồng thời cũng có địa vị rất cao trong lòng sĩ tốt Lương Châu.
Mã Siêu lần trước bại vào tay Triệu Vân, tuy rằng bị Mã Siêu áp chế, nhưng vẫn bị người ta lan truyền đến Lương Châu, toàn bộ Lương Châu đều xôn xao.
- Nghe nói dưới trướng Kinh Châu Mục có một viên Đại tướng Triệu Vân, không biết có đến đây không?
Nói xong tiểu tướng giương mắt đánh giá mười mấy tên sĩ tốt trước mặt, sau đó trong mắt có tia thất vọng. Gã còn muốn xem Triệu Vân này có phải thật sự có bản lĩnh đánh bại thiếu tướng quân hay không, hay là chỉ dùng thủ đoạn khiến cho thiếu tướng quân bị thua.
- Hử?
Tiểu tướng Phi Long Vệ tròng mắt hơi híp nhìn thoáng qua người trước mặt, chẳng biết tại sao người trước mặt sau khi nghe bọn họ đến từ Kinh Châu, ánh mắt nhìn bọn họ có vẻ không tốt, cho dù là mấy người cũng có ánh mắt đó.
- Chuyện gì vậy?
Nhưng vào lúc này lại có vài chục người cưỡi khoái mã lao đến, người cầm đầu là đại tướng Bàng Đức dưới trướng Mã Đằng.
- Phi Long Vệ?
Đến gần, Bàng Đức liền nhận ra khôi giáp của Phi Long Vệ.
- Tướng quân, họ nói là đến từ Kinh Châu, nói là phụng mệnh Kinh Châu Mục có chuyện quan trọng thương lượng với chủ công.
- Tại hạ Bàng Đức, không biết trong xe ngựa là vị nào?
Bàng Đức nhìn xe ngựa bị hơn mười hộ vệ vây lấy, trầm giọng hỏi, trong mắt đầy vẻ thận trọng. Thế lực Kinh Châu phát triển quá nhanh, chỉ trong mấy tháng thế lực đã khuếch trương gấp đôi, cho dù là Lương Châu không thận trọng cũng không được.
Người trong xe ngựa nếu có Phi Long Vệ vì hộ vệ thì hẳn địa vị không nhỏ ở Kinh Châu.
- Ha hả, là Bàng Đức Bàng tướng quân?
Ngay lúc Bàng Đức đang suy đoán thì trong xe ngựa chợt vang lên tiếng cười, sau đó cửa xe mở ra, Pháp Chính tươi cười bước xuống.
- Chính là tại hạ, không biết các hạ là?
Bàng Đức sửng sốt, người trước mắt tuy rằng chỉ là một gã nho sinh, nhưng vừa xuất hiện khí độ cũng đè ép mấy trăm người, thật sự là không để cho khinh thị.
Nhìn người này, Bàng Đức không khỏi hơi híp tròng mắt lại. Chẳng lẽ người này là Bàng Thống Kinh Châu, hoặc là Tự Thụ? Gia Cát Lượng và Từ Thứ y đã từng gặp rồi, Giả Hủ thì y cũng mới gặp một lần, người này khí độ quá lớn, cũng chỉ có thể là Bàng Thống và Tự Thụ vừa mới đầu nhập vào Kinh Châu thôi.
- Hà hà, tại hạ Pháp Chính mới tới nhậm chức dưới trướng chủ công, là kẻ vô danh tiểu tốt khiến tướng quân chê cười rồi.
Pháp Chính chắp tay nói.
- Pháp Chính, Pháp Hiếu Trực Ích Châu?
Bàng Đức cả kinh. Lưu Kỳ đánh hạ Ích Châu, thậm chí còn thu phục được cả người của Ích Châu ư?
- Không ngờ tướng quân biết tại hạ. Tại hạ đến phụng mệnh chủ công có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Chinh Tây tướng quân. Kính xin tướng quân bẩm báo giúp tại hạ.
Pháp Chính cao giọng nói.
- Sứ giả khách khí rồi. Còn không mau đi về bẩm báo chủ công.
Bàng Đức nói với tiểu tướng bên cạnh, sau đó dẫn sĩ tốt dưới trướng tránh đường, dẫn đoàn người Pháp Chính tiến vào thành Tuyên Uy.
Trong thành Tuyên Uy.
Trên đại điện Mã Đằng lạnh lùng nhìn mọi người. Chư vị đại tướng dưới trướng cùng mấy con trai của y đều ở đây, mới vừa rồi nhận được tin tức, Tào Tháo phái sứ giả tiến đến Lương Châu, hiện giờ đã đến thành Võ Uy, mà Hàn Toại đối đầu với y hiện giờ đang dẫn theo đại quân đóng trong thành Võ Uy.
- Phụ thân, cho con một vạn đại quân, con sẽ đi san bằng Võ Uy bắt sống Hàn Toại.
Mã Siêu sắc mặt dữ tợn nói. Mẹ của hắn chết trong tay Hàn Toại, nên hắn hận Hàn Toại thấu xương nên sao cho phép có biến cố gì xảy ra nữa.
- Càn quấy. Tào Tháo giờ vừa mới đánh bại Viên Thiệu thế lực như mặt trời ban trưa, sao có thể dễ dàng đắc tội được chứ?
Mã Đằng không kiên nhẫn quát lớn. Thật ra chính y cũng biết mình và Tào Tháo như nước với lửa, chỉ có điều cho tới nay song phương chưa từng nói rõ mà thôi.
Mấy lần y liên hợp với Hàn Toại đối phó Tào Tháo, chỉ là điểm này không thể hòa giải quan hệ bọn họ được.
- Phụ thân, Tào Tháo này lúc này phái sứ giả tiến đến Lương Châu ý đồ khó liệu, chúng ta thật vất vả mới chiếm được ưu thế, khiến cho Hàn Toại không thể không quyết chiến tại Võ Uy. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì tương lai sẽ rất khó có lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận