Tam Quốc Tranh Phong

Chương 52

Lưu Kỳ thấy bọn họ chào nhau xong, liền nhìn về phía Mã Lương nói:
- Quý Thường ngươi làm Quân Ti Mã, ở bên chỉ điểm giúp Bàn đệ.
Nói xong nhìn Lưu Bàn nói:
- Lời nói của Quý Thường chính là lời của ta, nếu để ta biết ngươi không nghe lời Quý Thường, vậy ta sẽ lệnh ngươi về Tương Dương.
Lưu Bàn trịnh trọng nói:
- Đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ không gây thêm phiền toái cho đại ca.
Mã Lương cũng đứng dậy tạ ơn nói:
- Đa tạ chủ công.
Mã Lương vô cùng cảm kích đối với Lưu Kỳ, bởi nếu không có Lưu Kỳ y bây giờ còn nhàn rỗi ở nhà. Lúc trước tìm rất nhiều người nương tựa, nhưng không ai tiếp nhận y, chỉ có Lưu Kỳ tiếp nhận y, hơn nữa còn trọng dụng y. Quân Tư Mã mặc dù là chức quan nhỏ, nhưng hiện tại bản thân Lưu Kỳ mới là tướng quân, là thủ hạ của Lưu Kỳ Quân Tư Mã cũng không phải là thấp.
Ánh mắt Ngô Hùng ở bên chợt lóe sáng, y đã sớm khuyên đại ca gia nhập dưới trướng Lưu Kỳ nhưng đại ca vẫn do dự, hiện tại Triệu Luy, Mã Lương tìm Lưu Kỳ nương tượng cũng đã được Lưu Kỳ bồi dưỡng làm thân tín, sau này bọn họ nhất định sẽ trở thành nhân vật hết sức quan trọng dưới trướng Lưu Kỳ. Hơn nữa người tài bên cạnh Lưu Kỳ càng lúc càng nhiều, Ngô Hùng thấy vậy trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng không tiện hỏi quyết định của đại ca, chỉ có thể giữ yên lặng suy nghĩ nên làm thế nào khuyên đại ca tìm Lưu Kỳ nương nhờ.
Lưu Kỳ không chút dấu vết thu ánh mắt y vào trong mắt, đối với Cam Ninh Lưu Kỳ tự nhiên hy vọng Cam Ninh đầu nhập dưới trướng của mình, nhưng Cam Ninh làm việc cẩn thận, vẫn chưa tỏ thái độ, còn Tô Phi tuy có hảo cảm đối với mình nhưng mọi việc y đều nghe theo Cam Ninh. Ngô Hùng này tâm tư sinh động nhất, Lưu Kỳ đã giao toàn bộ chuyện thu phục Cam Ninh đặt trên người y. Chỉ có điều Lưu Kỳ hắn cũng khong vội, hiện tại có đám người Mã Trung, Từ Thứ tạm thời thực sự không quá cần người.
Lưu Kỳ tiến vào huyện Du không lâu, tình báo Trương Tiện sắp xếp ở huyện Du đã nhanh chóng báo cáo tình hình đại quân Lưu Kỳ với Trương Tiện.
Ngoài thành huyện Du, đại quân đã tập kết xong, đám người Lưu Kỳ cũng chuẩn bị xong xuôi tùy thời lên đường.
Lưu Kỳ nhắn nhủ Lưu Bàn lời cuối cùng:
- Bàn đệ, làm một tướng quân điều kiêng kỵ nhất chính là hành động theo cảm tính, ta đi rồi ngươi có điểm gì không rõ có thể bàn bạc với Quý Thường hoặc hỏi Hoắc Tướng Quân. Từ hôm nay trở đi ngươi chính là một tướng quân, quyết định của ngươi không chỉ liên quan tới sống chết của ngươi mà còn liên quan tới toàn bộ sự tồn vong của bộ hạ của ngươi, không được phép qua loa. Quý Thường và ngươi tuy tuổi xấp xỉ nhau nhưng từng trải hơn ngươi, ngươi nên học tập cho tốt. Huyện Du này ta giao cho ngươi.
Thần sắc Lưu Bàn vô cùng nghiêm túc:
- Đại ca yên tâm, ta nhất định bảo vệ thật tốt huyện Du, đại ca lần này đi cũng phải cẩn thận.
Lưu Kỳ gật gật đầu nhìn về phía Hoắc Tuấn nói:
- Hoắc Tướng Quân, nhị đệ ta giao cho tướng quân, xin Hoắc Tướng Quân chiếu cố.
- Tướng quân yên tâm, chỉ cần mạt tướng còn sống chắc chắn sẽ bảo vệ Lưu Bàn công tử chu toàn, mạt tướng chúc tướng quân sớm ngày bình định phản nghịch khải hoàn trở về.
Hoắc Tuấn dẫn theo quan viên huyện Du hành lễ nói.
- Lên đường.
Đại quân lên đường, tiến về phía Lâm Tương mà đi.
- Nguyên Trực huynh, huynh cho rằng Bàn đệ có thể bảo vệ tốt huyện Du không?
Lưu Kỳ vẫn không yên lòng về Lưu Bàn, đi tới bên cạnh Từ Thứ hỏi.
- Lưu Bàn công tử tuy bình thường làm việc có chút lỗ mãng nhưng tướng quân có phát hiện hay không, trong vòng một năm nay mọi chuyện đều liên quan tới tướng quân Lưu Bàn công tử mới làm như vậy? Ngoài ra Lưu Bàn công tử cũng là người biết phân biệt nặng nhẹ. Huống hồ có Quý Thường tính cách trầm ổn ở bên cũng có thể bảo hộ Lưu Bàn công tử chu toàn. Còn Hoắc Tuấn kia cũng không phải hạng người bình thường, huyện Du dưới sự thống lĩnh của y dân chúng an cư lạc nghiệp, phòng ngự nghiêm ngặt, có lẽ mất không ít công sức. Bởi vậy, cho dù đại quân Giang Đông tới công kích, huyện Du cũng có thể cầm cự được trong khoảng thời gian ngắn. Theo tổ chức mật báo truyền tin Hoắc Tuấn này là Châu Mục Đại Nhân đích thân bổ nhiệm có lẽ sẽ không có hành động làm phản.
Từ Thứ biết Lưu Kỳ lo lắng sẽ bị làm phản, Lưu Kỳ bố trí rất chặt chẽ ở huyện Du. Từ Thứ dựa theo sự sắp xếp của Lưu Kỳ có thể nhận ra địa vị của Lưu Bàn trong lòng Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ rốt cục yên tâm, gật gật đầu. Lại nghĩ đến Hoắc Tuấn nói số lượng binh mã Trường Sa, trong lòng có chút lo lắng:
- Hoắc Tuấn kia nói dưới tay Trương Tiện có ít nhất ba vạn năm nghìn binh mã, Nguyên Trực huynh nghĩ thế nào?
Từ Thứ gật đầu nói:
- Có lẽ sẽ không dưới, Trương Tiện chiếm cứ Trường Sa đã hơn mười năm, thế lực sâu thâm khó lường. Đối với y mà nói, ba vạn binh mã thực sự không quá nhiều.
Dường như biết sự lo lắng trong lòng Lưu Kỳ, Từ Thứ tiếp tục nói:
- Tướng quân yên tâm, hành quân đánh giặc vĩnh viễn không phải người nào có nhiều binh người đó giành được thắng lợi. Trương Tiện này thống lĩnh binh mã Trường Sa tất nhiên sẽ khiến nhiều người khác bất mãn, bên trong Trường Sa tất nhiên có sự mâu thuẫn rất lớn, chúng ta nắm bắt được điểm này đối phó với Trương Tiện cũng không khó. Ta đã phái người tới Lâm Tương trước tìm hiểu tin tức, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức.
- Nguyên Trực huynh cảm thấy Cam Ninh thế nào?
Trong lòng Lưu Kỳ vẫn luôn nghĩ về Cam Ninh, chỉ có điều Cam Ninh vẫn không mở miệng, tuy chỗ Ngô Hùng có chút tiến triển, nhưng có thể sớm thu phục Cam Ninh, lực lượng dưới trướng hắn càng thêm mạnh mẽ.
Từ Thứ thoáng liếc nhìn Cam Ninh đứng cách đó không xa, cười nói:
- Tướng quân yên tâm, Cam Ninh đã sớm muốn nương nhờ tướng quân, chỉ là chưa có cơ hộ mà thôi.
Lưu Kỳ có chút nghi hoặc hỏi:
- Lời này có ý gì?
Từ Thứ cười nói:
- Cam Ninh này tuy bề ngoài cẩn thận nhưng trong lòng tâm cao khí ngọa, y hiện tại dưới trướng tướng quân chưa có cao cán, sau này tướng quân chỉ cần để y lập công y chắc chắn sẽ lấy lễ vật này nương tựa tướng quân.
Lưu Kỳ đang muốn hỏi tiếp lại nghe phía trước truyền đến một trận hỗn loạn, Lưu Kỳ có chút ngoài ý muốn sai Mã Trung tiến đến xem xét. Chỉ trong chốc lát Mã Trung quay về bẩm báo với Lưu Kỳ:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước có người ngăn cản đường đại quân chúng ta đi, muốn gặp tướng quân, quân sĩ xông tới phát sinh xung đột bị đánh thương.
- Tới xem sao?
Lưu Kỳ thúc ngựa cùng Từ Thứ tiến lên phía trước quân đội, vào lúc này trên đường xuất hiện một người to lớn vạm vỡ, quân áo đã bị cành cây trên dường xé rách thành từng mảnh, trên tay cầm một cây đại đao. Sống đao đầy rỉ sắt, lưỡi đao sứt mẻ, hơn nữa có rất nhiều lỗ rỗng.
Lưu Kỳ nhìn người trước mặt hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao muốn gặp ta?
Người vạm vỡ ngẩng đầu lên, Lưu Kỳ mới nhìn đến dáng người y, mặc dù người này coa lớn nhưng tuổi chỉ hơn hai mươi. Người này mở miệng nói:
- Ngươi chính là Chinh Nam Tướng Quân? Ta đây muốn tới tòng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận