Tam Quốc Tranh Phong

Chương 38

Hai mắt không biết vì mô hôi che mất tầm mắt hay vì mệt mỏi, vẻn vẹn chỉ có thể nhìn rõ phạm vi quanh võ đài. Toàn thân không chỗ nào không đau nhức, không chỗ nào không mỏi rã rời.
Lưu Kỳ tựa như cỗ máy không biết mệt mỏi, không nhanh khộng chậm vận động không ngừng nghỉ.
Cũng không biết đã chạy bao nhiêu vòng, chạy bao nhiêu thời gian, Lưu Kỳ rốt cuộc thả chậm tốc độ đi thong thả. Thoạt nhìn toàn thân siêu veo, dường như tùy thời có thể té ngã.
Mã Trung ở bên nhìn Lưu Kỳ, từ sáng sớm Lưu Kỳ tỉnh giấc y đã đi theo Lưu Kỳ, Lưu Kỳ và y chào hỏi xong liền lao vào sàn vật, xoay quay sàn vật, vừa chạy vừa làm ra các loại động tác kỳ quái. Có khi đá chân, có khi ra quyền, có khi lại dùng khửu tay.
Mã Trung tuy không rõ chủ công làm thế vì cớ gì, nhưng y biết những động tác này khẳng định rất nhọc nhằn. Phần nghị lực này không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả người tập võ cũng không kiền trì được bao lâu, vì thế y càng thêm kính nể đối với Lưu Kỳ.
Nam nhân phải tàn nhẫn với chính mình, y tự cho là mình đã đủ tàn nhẫn đối bản thân, không ngờ còn có người còn tàn nhẫn hơn mình. Mà người này chính là chủ công của y - Lưu Kỳ, từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, mặc cẩm y ăn đồ ngon.
Chỉ dựa vào điểm này Lưu Kỳ đã đủ khiến y theo đuôi.
Nhìn thấy Lưu Kỳ dừng lại, Mã Trung tiến lên đưa tay muốn dìu đỡ, lại bị Lưu Kỳ đưa tay gảy ra, Mã Trung đành phải đi bên cạnh sợ Lưu Kỳ không đứng vững té ngã.
Lưu Kỳ vừa chậm rãi bước đi, vừa hít sâu, đợi khi hô hấp ổn định Lưu Kỳ mới dưới sự hầu hạ của Tình nhi và Uyển nhi tắm rửa sạch sẽ.
Hai tiểu nha đầu thấy bộ dạng Lưu Kỳ chật vật không khỏi hoảng hốt, sợ Lưu Kỳ xảy ra chuyện, may mắn Lưu Kỳ giải thích đúng lúc mới bình ổn lại.
- Thiếu gia, phải chú ý thân thể, như vậy rất dễ trúng phong hàn.
Uyển nhi vừa mặc y phục ngắn cho Lưu Kỳ, vừa nhắc nhở nói, giọng nói nhẹ nhàng lưu loát vô cùng dễ nghe.
- Đúng vậy, vừa rồi khiến ta sợ hãi.
Tình nhi ở bên chau miệng nhỏ nói, rất giống một tiểu thiếp chịu ủy khuất.
Lưu Kỳ ở bên sắc mặt đau khổ, hiện tại thân thể quá yếu, vì thế hắn rất lo lắng, nếu tương lai không cải biến mới đáng ngại. Hai vụ ám sát lần trước chính là bài học, hắn không dám coi thường.
Ngày hôm qua nghe Mã Trung nói cảnh giới võ đạo hiện tại của hắn ngay cả Thối Cốt Kỳ cũng chưa tới, điều này khiến cho hắn cảm giác không an toàn, mặc dù có thủ vệ nhưng hắn không quen giao tính mạng của mình cho người khác, bởi vậy hắn phải cố gắng rèn luyện thân thể.
Xem ra ngày còn phải tiếp tục, trong lòng nghĩ vậy ngoài miệng lại nói:
- Ta sẽ chú ý.
Dùng cơm xong, Lưu Kỳ lại đi vào sàn vật nhìn bia tiễn phía xa xa, tùy tay cầm cung tiễn bắn một tiễn về phía bia tiễn, ai ngờ tiễn chưa tới nơi liền rơi xuống đất. Lưu Kỳ có chút không cam lòng lại bắn một tiễn nữa, vẫn giống vậy, lúc này khơi dậy lòng hiếu thắng của Lưu Kỳ, hết tiễn này đến tiễn khác bắn ra, kết qua cho tới khi tiễn trolng bao bắn hết vẫn không bắn trúng.
Lưu Kỳ có chút tức giận vừa vặn nghe thấy Mã Trung ở bên nghẹn cười, thầm mắng mình ngốc, bên cạnh có một cao thủ bắn cung, nhưng không biết thỉnh giáo, sau đó kéo Mã Trung tới thỉnh giáo tài bắn cung.
Mã Trung không có tài bắn cung, thì sau này y sao có thể bắn thương bậc thầy tiễn thuật - Hoàng Trung, như vậy đủ cho thấy y bắn cung khủng bố tới mức nào.
Mã Trung cũng không giấu diếm đối với Lưu Kỳ, nói rõ tất cả những gì mình tâm đắc nhất cho Lưu Kỳ:
- Bắn tiễn đầu tiên phải có lực cánh tay, cung gồm có chín thạch, một thạch là một trăm cân, chủ công dùng cung này là cung ba thạch, lực cánh tay phải đạt tới ba trăm cân mới có thể kéo cung. Chủ cung có thể dùng thử cung một thạch, chờ khi rèn luyện tốt sẽ đổi cung.
Lưu Kỳ nhìn kỹ, ở giữa cung có ba vết xước, cho rằng đây chính là ký hiệu số thạch của cung.
- Oh, không biết Chính Bình hiện tại có thể bắn cung mấy thạch?
Lưu Kỳ rất hiếu kỳ muốn biết vị kỳ tài tiễn thuật này có thể kéo cung mấy thạch.
- Thuộc hạ hiện tại chỉ có thể kéo cung bảy thạch, mặc dù có thể kéo cung tám thạch nhưng không đủ khí lực ngắm chính xác.
Mã Trung có chút kiêu ngạo nói, y từ nhỏ theo sư phụ tập võ nghệ, cũng học cung tiễn, y có thiên phú học cung tiễn hơn so với kiếm thuật rất nhiều. Sư phó của y từng nói, nếu y trước ba mươi tuổi không đột phá kiếm thuật, thì hãy chuyên tâm luyện tiễn thuật.
- Tám thạch chính là tám trăm cân, không ngờ lực cánh tay của Mã Trung cao như thế.
Trong lòng Lưu Kỳ có chút chấn động, sau đó sai người lấy cung một thạch tới thử.
Lưu Kỳ cầm cung trong tay ngắm bia tiễn, chỉ là khi tiễn vừa rời cung liền bay lệch về một bên, Lưu Kỳ bất đắc dĩ liếc nhìn tiễn bay lệch sang bên, rồi nhìn về phía Mã Trung.
Mã Trung tùy tay cầm lấy cung Lưu Kỳ vừa nãy dùng, bắn về phía bia tiễn một tiễn, tiễn vừa bay khỏi cung liền trúng giữa hồng tâm, bởi vì lực tiễn quá lớn cho nên khiến phần đuôi tiễn không khỏi rung lên, phát ra tiếng vang ù ù.
- Kỹ xảo bắn tiễn được thiết lập từ lực cánh tay, lực cánh tay chín trăm cân bắn cung tám trăm cân, chỉ có như vậy mới có thể khống chế cung tốt.
Mã Trung ở bên giải thích.
Lưu Kỳ hiểu được ý tứ của Mã Trung. Cũng không luyện bắn tiễn nữa, bởi lực cánh tay không phải một sớm một chiều có thể tăng cao, có lẽ nên rèn luyện thân thể trước rồi tính sau.
Vài ngày sau Lưu Kỳ luôn luôn ngây ngốc ở sàn vật, buổi sáng chạy bộ, giữa trưa đầu tiên tập chống đẩy hít đất rồi sau theo Mã Trung học ít quyền cước phòng thân, buổi chiều luyện kiếm thuật, thời gian cả ngày được hắn bố trí lịch dày đặc, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì hắn biết tiếp đến sẽ càng thêm nguy hiểm, sau này không chừng còn có thể phải ra chiến trường, xung phong trên chiến trường tùy thời cũng có thể tử vong, hiện tại cần phải tăng chút lợi thế cho mình, tương lai khả năng sống sót sẽ càng lớn.
Hiện tại đại tướng Kinh Châu có tài năng, chỉ có Văn Sính và Vương Uy. Thế nhưng Văn Sinh đang đối kháng với Trương Tú ở Uyển Thành, Vương Uy phòng bị ở Tương Dương, vào lúc này không tìm ra người có thể bình định, chỉ có một mình Hoàng Tổ có thể dùng, nhưng y còn phải trấn thủ Giang Hạ, phòng bị Giang Đông. Những kẻ khác đều là người thế gia đại tộc, Lưu Biểu không thể tin tưởng bọn họ.
Trong đại sảnh nhất thời lâm vào trầm tư, tuy đám người Thái Mạo muốn chen chân vào vị trí này để phát triển thế lực lớn mạnh, nhưng bọn họ đều biết Lưu Biểu chắc chắn không cho bọn họ cơ hội này.
Thái Mạo xoay chuyển ánh mắt nhìn Lưu Biểu đứng bên, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiến lên nói:
- Đại công tử, lần này tiêu diệt phản nghịch là ý kiến đại công tử đưa ra sao không để đại công tử làm chủ soái bình định lần này. Vừa nãy đại công tử tâm tư kín đáo, đúng là một người thích hợp làm thống soái.
Trương Duẫn nghe Thái Mạo nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Lưu Kỳ cũng tràn ngập ý châm biếm, liền tiến lên phía trước nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận