Tam Quốc Tranh Phong

Chương 561

- Phu nhân, lúc này dưới trướng chỉ vẻn vẹn có mấy vạn binh mã, so với hai mươi vạn binh mã Ích Châu đúng là lấy trứng chọi đá, mạt tướng nguyện mang Huyền Vũ quân tới tiếp viện.
Giọng nói Vương Uy như chuông đồng, vang vọng trong thư phòng.
- - Lương thảo đồ quân nhu có thể có Uyển Thực trực tiếp vận chuyển qua Ích Châu, nhanh chóng tiếp viện cho chủ công.
Y Tịch cũng mở miệng nói.
- Đã biết rõ Lưu Chương luôn luôn yếu đuối, nhu nhược, lần này có thể điều động toàn bộ hai mươi vạn đại quân, bức chủ công quyết nhất tử chiến, hẳn là có người xúi giục, bày mưu cho.
Đợi cho Y Tịch nói xong, Tân Hiến Anh mới mở miệng nói tiếp.
Khăn lụa che khuyết dung nhan, thấy không rõ vẻ mặt Tân Hiến Anh rốt cuộc như thế nào, mấy người cũng chẳng dám bình luận gì thêm, phu nhân mạnh mẽ, cứng rắn giống như thấu đáo được lòng người.
- Vương Tướng quân lập tức dẫn năm vạn Huyền Vũ quân đi tới Ích Châu trợ giúp chủ công. Truyền lệnh Võ Lăng, Thượng Dung và những nơi khác tập kết binh mã, bất cứ lúc nào cũng sẵn sang đánh vào Ích Châu. Đồng thời phái sứ giả đi tới Nam Man, Giao Châu. Cha con Lưu Chương ở Ích Châu cũng chẳng phải là nhân vật một tay che trời, Giả tiên sinh hãy chọn người phái đi tới Ích Châu, liên lạc với những người bị cha con Lưu Chương hãm hại, còn có những thế gia năm đó bị suy sụp nữa, việc này không cần che che lấp lấp. Về phần làm như thế nào, ta nghĩ hẳn Giả tiên sinh biết rõ hơn ta rất nhiều.
Sau khi thoáng trầm ngâm, giọng nói của Tân Hiến Anh lại vang lên, giọng nói tuy vẫn trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng rồi.
- Rõ.
Tất cả mọi người đều khom người lĩnh mệnh.
- Lệnh cho Uyển Thành chuẩn bị lương thảo, nơi thủy quân của Hán Trung không dừng ngủ đêm, nhất định phải chuyển lương thảo cho đại quân, nhất định phải đảm bảo lương thảo đầy đủ.
Tiếng trả lời của mấy người vừa hạ xuống, Tân Hiên Anh lại truyền mệnh lệnh nữa.
- Rõ.
Mấy người lại khom người tuân mệnh, thấy Tân Hiến Anh không nói gì nữa, lập tức đứng dậy đi chuẩn bị.
Sau khi mấy người rời đi, thư phòng lâm vào tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tân Hiến Anh lại vang lên, lộ rõ vẻ tức giận nhè nhẹ, nói nhỏ tựa như lời nói theo không khí.
- Cẩm Y Vệ phụ trách thu thập tin tức Ích Châu, Lưu Chương điều động hai mươi vạn đại quân, chuyện lớn như vậy lại không có chút tin tức nào truyền lại, đây là do Cẩm Y Vệ không làm tròn bổn phận, đáng trách phạt. Chờ qua chiến trận sẽ luận tội.
- Rõ.
Trong thư phòng trống trải, không hề báo trước vang lên một tiếng quát khẽ.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tân Hiến Anh mới đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua tấm bình phong trong thư phòng, bước chân dừng lại một chút, ánh mắt chợt lóe chút kinh ngạc rồi biến mất, thản nhiên tỏ vẻ không để ý rời khỏi.
Không lâu sau khi Tân Hiến Anh rời khỏi, sau bình phong mới mơ hồ truyền đến một âm thanh thở nhẹ, lập tức có một cái đầu vươn ra đánh giá tình hình bên ngoài, sau khi thấy không có người mới đi ra khỏi. Là một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, toàn thân mặc y phục màu lam nhạt, tôn lên dáng vẻ thướt tha mềm mại, trông rất đẹp mắt.
Đầu tiên thiếu nữ lộ vẻ kinh hãi, nhìn thoáng qua chỗ Tân Hiến Anh vừa mới đứng, tinh quang trong mắt chợt lóe, cất bước ra khỏi thư phòng.
- Giết!
Trên thành Giang Du tràn ngập tiếng kêu, Dương Hoài dẫn theo hai vạn binh mã đang tấn công thành Giang Du không ngưng. Trong thành Giang Du có hai ngàn binh mã Kinh Châu, nhưng lại không có đại tướng, bởi vậy dưới sự tấn công của binh mã Ích Châu có chút hoang mang.
Từ lúc mới bắt đầu đã bị binh mã Ích Châu đè ép, lúc này đã qua nửa canh giờ, cũng chẳng còn mấy trăm binh lính công trên thành trì, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc đều có binh Ích Châu xông lên thành trì.
Tiếng chém giết giằng co suốt một lúc lâu, sau khi tiểu tướng miễn cưỡng chỉ huy chiến đấu bị giết, trên công thành, binh mã Kinh Châu hoàn toàn lâm vào hỗn chiến, dưới sự tấn công dồn dập của binh mã Ích Châu, dần sụp đổ.
Ầm ầm!
Sau một khắc đồng hồ, cầu treo chậm rãi buông xuống, cửa thành mở rộng.
- Vào thành!
Dương Hoài cao quát một tiếng, dẫn đầu xông vào trong thành, hai vạn binh mã Ích Châu đang xông vào trong thành, thế mạnh như chẻ tre, trên đường đi đánh tan những binh sĩ Kinh Châu đang ngăn cản.
Một đường thế như chẻ tre, trong thành hai ngàn binh mã Kinh Châu vốn chẳng phải là đối thủ, một kích thất bại.
- Thanh lý binh sĩ Kinh Châu trong thành, đóng cửa thành, yết bảng an dân. Đồng thời truyền tin chiến thắng cho chủ công.
Trên đại sảnh, Dương Hoài lạnh lùng nhìn một đám quan lại huyện Giang Du nơm nớp lo sợ, trầm giọng nói.
- Vâng.
Một quan lại đứng đầu lau mồ hôi trên trán, khom người lĩnh mệnh.
- Ngươi là người phương nào?
Ánh mắt Dương Hoài như điện, quan sát người này.
- Thuộc hạ là Huyện thừa của huyện này.
Cả người tên quan kia run lẩy bẩy, thấp giọng nói.
- Vậy vì sao vừa rồi không thấy ngươi chỉ huy binh mã trong thành tác chiến?
Âm thanh Dương Hoài lạnh như băng, nói.
- Khởi bẩm đại nhân, sau khi binh mã Kinh Châu đánh hạ nơi đây, mặc dù không có bãi miễn chúng ta nhưng cũng chỉ cho ta xử lý một chút chuyện vặt vãnh trong huyện, về phần thủ thành là do binh mã Kinh Châu tự mình quản lý. Thuộc hạ và những người khác không thể can thiệp, nếu không phạm tội lớn sẽ bị mất đầu.
Huyện thừa cười khổ nói.
Thì ra là thế, trong mắt Dương Hoài vẻ chợt hiểu, lóe lên rồi biến mất. Tuy Kinh Châu công chiếm mấy quận nhưng cũng chưa nắm được toàn bộ mấy quận này trong tay, lúc này chỉ cần đại quân Ích Châu tấn công, ngoại trừ binh mã Kinh Châu trong thành ngăn cản, nhưng người khác cũng không trợ giúp phản kháng.
Hiểu rõ điểm này, Dương Hoài thoáng nhẹ nhàng thở ra, sức ảnh hưởng của Kinh Châu ở Ích Châu cực kì nhỏ, Kinh Châu muốn thâu tóm Ích Châu quả thực là chuyện hoang đường.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trên quan đạo cách thành Giang Du ba mươi dặm, Lưu Kỳ đang dẫn theo một vạn binh mã hành quân gấp. Binh mã bên trong thành Giang Du không nhiều lắm, lại không có đại tướng, lúc này có thể đã bị binh mã Ích Châu công chiếm, nhưng ngược lại trong lòng Lưu Kỳ lại cảm thấy có chút may mắn.
Giá giá giá... ...
Một gã thám báo nhìn, cưỡi khoái mã nhanh chóng đến gần, không kịp thi lễ liền trực tiếp hô to nói:
- Chủ công, thành Giang Du đã bị binh mã Ích Châu đánh hạ rồi.
- Đại tướng Ích Châu là người phương nào? Dưới trướng có tất cả bao nhiều người?
Lưu Kỳ hỏi to, vẫn bị Ích Châu đoạt trước, trong lòng Lưu Kỳ ngầm bực.
- Khởi bẩm chủ công, thống lĩnh binh mã Ích Châu chính là đại tướng Ích Châu Dương Hoài.
- Lệnh cho đại quân tốc độ chậm lại, đồng thời chú ý thám báo kĩ động tĩnh Ích Châu.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói, nếu binh mã Ích Châu đã công hạ được Giang Du, vậy thì cho dù hắn tiến đến cũng chẳng làm được gì, ngược lại còn cho binh mã Ích Châu nhân cơ hội đó. Dương Hoài này hắn cũng biết, trong lịch sử người này và Cao Bái một đạo xuống tay với Lưu Bị, tuy rằng cuối cùng thất bại, nhưng quyết đoán không nhỏ.
- Rõ.
Nhìn thám báo rời đi, Lưu Kỳ lệnh cho đại quân chậm lại, bắt đầu suy xét xem làm thế nào mới có thể đánh hạ thành Giang Du lần nữa, lần này có hai vạn binh mã Ích Châu, mà dưới trướng mình chỉ có một vạn binh mã, cho dù là tấn công cũng chẳng đánh hạ được Giang Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận