Tam Quốc Tranh Phong

Chương 320

Mà Lưu Kỳ muốn sớm cho kịp thâu tóm Ích Châu và Hán Trung, như vậy mới có thể cùng Tào Tháo dốc lòng phân tranh cao thấp, bằng không sau khi đợi khi phương Bắc thống nhất, Kinh Châu mới bắt đầu chinh chiến khắp nơi sẽ bị chậm trễ. Mà hiện tại Tào Tháo cùng Viên Thiệu sắp chiến tranh, đúng là một thời cơ tốt. Ý đồ Lưu Kỳ đánh chiếm Ích Châu và Hán Trung, thiên hạ hôm nay ngoại trừ mấy người Gia Cát Lượng cũng chỉ có ít ỏi mấy người có thể nhìn ra.
Sở dĩ Lưu Kỳ kết minh cùng Viên Thiệu không phải là nhằm các lộ chư hầu thiên hạ mất cảnh giác, chủ yếu nhất chính là Tào Tháo mất cảnh giác. Cuộc chiến Tào Tháo cùng Viên Thiệu vốn chiếm thế yếu, nói không chừng đã triệu tập binh mã từ các nơi nếu lúc này đánh cho binh mã Phàn Thành và Thượng Dung tàn phế sẽ chỉ làm Tào Tháo cảnh giác, phái càng nhiều binh mã hơn nữa, mà kế hoạch của Lưu Kỳ nói không chừng cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng.
- Kính xin quân sư chỉ bảo.
Cam Ninh, Ngụy Diên tuy rằng không biết kế hoạch của Lưu Kỳ, nhưng cũng biết Lưu Kỳ đã âm thầm mưu đồ gì đó, lúc này nghe Bàng Thống nói thế, tuy rằng ngôn ngữ không rõ nhưng cũng biết tầm quan trọng của sự việc, đương nhiên sẽ không tiếp tục chủ trương xuất binh nữa.
- Ha ha, hai vị tướng quân không cần vì vậy mà trói tay trói chân, việc này ta đã có mưu tính rồi. Uyển Thành hiện tại đã có chín ngàn binh mã, Tuân Văn Nhược ắt sẽ không tiến đến đánh bừa. Nếu ta đoán không lầm hắn sẽ đánh hạ hai huyện Cức Dương và Niết Dương trước, cắt đứt lương thảo của Uyển Thành, khiến cho chúng ta phải giao chiến cùng hắn, bởi vậy còn cần Ngụy Diên tướng quân dẫn dắt ba nghìn binh mã dưới trướng đi tới đóng giữ tại Cức Dương, Niết Dương. Mà Cam tướng quân chỉ cần dẫn dắt Phi Hổ Quân đóng giữ tại Uyển Thành là được, chỉ cần để Tuân Văn Nhược biết rõ trong thời gian ngắn không thâu tóm được Uyển Thành, hắn tự sẽ lui binh.
Bàng Thống khoát tay không thèm để ý mà nói.
- Đúng rồi, sau khi Ngụy Diên tướng quân đến Cức Dương đừng quên để Ngô Hùng tướng quân nhanh chóng đến Uyển Thành, ta còn có chuyện trọng yếu phân phó với hắn.
Bàng Thống nhìn Ngụy Diên nói:
- Về phần bảo vệ cho hai huyện như thế nào, Ngụy Tướng quân tự quyết định là được.
- Vâng.
Ngụy Diên khom người nói. Hai ngày trước y chạy tới Cức Dương mang chính là Phi Hổ Quân, mà lần này mang lại là binh mã mình huấn luyện, tuy rằng thời gian hai ngày hiệu quả không rõ ràng, nhưng ba nghìn binh mã này vốn dĩ chính là tinh nhuệ trong tay Trương Tú mấy năm liên tục chinh chiến.
Ngay lúc Bàng Thống bố trí phòng ngự, Tuân Văn Nhược tại Phàn Thành đang điều binh khiển tướng.
Trong phủ Tướng quân của Phàn Thành, Tuân Văn Nhược an tọa tại trên chủ vị nhìn phó tướng phía dưới, sắc mặt âm trầm. Y đi đến Phàn Thành mới biết được, tướng thủ Phàn Thành Mãn Sủng không ngờ ở Uyển Thành bị Cam Ninh bắt giữ. Bàng Thống y cũng không biết, cũng không biết rốt cuộc Bàng Thống có bao nhiêu tài năng, nhưng thanh danh Cam Ninh y đã nghe nói đến.
Tài năng Mãn Sủng bất phàm cũng được coi là nhân tài dưới trướng Tào Tháo, mà quan trọng hơn là Mãn Sủng văn võ song toàn, không chỉ có trí mưu hơn người còn có võ nghệ cao cường, rất được Tào Tháo tín sủng, có thể xem như số ít tướng lĩnh dưới trướng Tào Tháo có thể một mình đảm đương một phía, nhưng người này lại bị Cam Ninh bắt rồi.
Mãn Sủng lần này đi tới Uyển Thành coi như là sứ giả của Tào Tháo, mặc dù không có ấn tín chính thức, nhưng đám người Cam Ninh sao có thể không biết, hơn nữa lúc y ở Tương Dương cũng không nghe Lưu Kỳ hỏi y. Hai quân giao chiến, không chém sứ, Cam Ninh làm như thế rõ ràng là muốn thanh trừ vây cánh Tào Tháo rồi.
- Phàn Thành hiện tại có bao nhiêu binh mã?
Tuân Văn Nhược nhìn phó tướng trước mặt, hỏi.
- Khởi bẩm quân sư, Phàn Thành lúc này chỉ có ba nghìn binh mã.
Người này là phó tướng Mãn Sủng đề bạt đi lên đấy, cũng khá điềm tĩnh, gặp Tuân Văn Nhược hỏi vội trả lời.
- Hả? Chẳng phải Phàn Thành có năm nghìn binh mã sao? Từ khi nào biến thành ba nghìn rồi?
Tuân Văn Nhược cau mày nói, y đối với binh mã các nơi dưới trướng Tào Tháo có thể nói là rõ như lòng bàn tay, Phàn Thành này là bức bình phong trọng yếu ngăn cản Lưu Biểu quấy nhiễu, sao chỉ có ba nghìn binh mã chứ.
- Mấy ngày hôm trước Tư Không phái người đến để cho Mãn Sủng tướng quân tiến đến khuyên bảo Trương Tú quy thuận, đồng thời cũng từ Phàn Thành rút sạch hai ngàn binh mã. Hiện giờ trong Phàn Thành chỉ còn lại có ba nghìn binh mã thôi.
Phó tướng giải thích.
- Ồ, vậy Thượng Dung lúc này có bao nhiêu binh mã?
Tuân Văn Nhược bừng tỉnh ngộ, hành động lần này của Tào Tháo rõ ràng là cho thấy khoảng cách đại chiến đã không xa. Y nhớ rõ Thượng Dung vì phòng bị Lưu Biểu và Trương Lỗ chỉ vẻn vẹn bố trí mười ngàn binh mã, y phái người đi tới Thượng Dung yêu cầu Tang Bá triệu tập năm nghìn binh mã tiến đến, cũng không biết Thượng Dung còn hay không nữa.
- Việc này mạt tướng cũng không biết, Tang Bá tướng quân lúc này đã cách Phàn Thành không đến hai mươi dặm, trong vòng hai canh giờ sẽ tới nơi.
Phó tướng khom người nói.
- Ừ, ngươi đi xuống đi, Tang Bá tướng quân tới rồi hãy lập tức để cho hắn tới gặp ta.
Tuân Văn Nhược phất tay để phó tướng lui ra.
- Vâng.
Phó tướng khom người rời đi.
Phó tướng rời đi rồi, Tuân Văn Nhược đứng dậy nhìn xem tấm địa đồ treo trên vách tường, lâm vào trầm tư. Dựa theo suy tính lúc này bên trong Uyển Thành ít nhất cũng có tám ngàn binh mã, số lượng trên có thể nói tương đương với binh mã trong tay mình. Nhưng Uyển Thành lại có sáu ngàn Phi Hổ Quân, Phi Hổ Quân chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, khác nhau rất xa, không phải những sĩ tốt bình thường Phàn Thành này có thể ngăn cản.
Điểm này khiến Tuân Văn Nhược khá khó xử, chính diện chống đỡ tất nhiên không phải là đối thủ của Phi Hổ Quân, hơn nữa nếu Phi Hổ Quân theo thành mà thủ, vậy càng không khả năng đánh hạ Uyển Thành rồi.
- Khởi bẩm quân sư, Tang Bá tướng quân đang ở bên ngoài cầu kiến.
Một tên sĩ tốt đứng ở cửa khom người nói.
- Nhanh như vậy.
Tuân Văn Nhược hơi có chút kinh ngạc, xoay người nói với ngoài cửa:
- Để cho hắn tiến vào.
Không bao lâu một Đại Hán dáng người khôi ngô bước nhanh đến, khôi giáp trên người phát ra ù ù, mà ngay cả Hứa Chử bên cạng cũng bị gã kinh động.
- Mạt tướng tham kiến quân sư.
Tang Bá nhìn thấy Tuân Văn Nhược thì khom mình thi lễ.
- Tướng quân xin đứng lên, lần này đa tạ Tướng quân tương trợ, nếu chủ công trách phạt, tất cả tội lỗi đều do Tuân mỗ đảm đương, tướng quân không cần phải lo lắng.
Tuân Văn Nhược giơ tay trống đỡ mở miệng nói.
Y cũng không được Tào Tháo bổ nhiệm, lần này tấn công Uyển Thành cũng y một mình quyết định. Theo y nếu đợi đến lúc tin tức rơi vào tay Hứa Đô, sau khi thương nghị xong mới phái ra binh mã, chỉ sợ ít nhất cũng chậm hơn mười ngày, chờ đến lúc đó Uyển Thành cũng đã bị Kinh Châu rèn thành tường đồng vách sắt rồi, muốn tấn công xuống được căn bản không khả năng. Hiện tại Kinh Châu vừa mới chiếm lĩnh Uyển Thành, lòng người chưa vững, đúng là thời cơ tốt tấn công, nếu bỏ lỡ cơ hội này có thể sẽ thua lỗ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận