Tam Quốc Tranh Phong

Chương 497

Hắn nhận được mệnh lệnh của Lưu Kỳ, lúc này đây khoảng cách Kiếm Các tuy chỉ còn hơn hai canh giờ lộ trình, nhưng muốn đến thì phải qua một đạo quan ải, đó chính là Bách Lao Quan. Chỉ cần đi qua Bách Lao Quan mới có thể đến được Kiếm Các, nhưng Bách Lao Quan trước giờ đều là nơi Trương Lỗ coi trọng nhất, phòng thủ nghiệm ngặt, trong thời gian ngắn là không thể chiếm ngay được.
Lúc này Cam Ninh vẻ mặt trầm ngâm, mày kiếm nhíu chặt, suy nghĩ làm như thế nào có thể nhanh chóng thông qua Bách lao Quan đến trợ giúp Kiếm Các. Trong tay hắn chỉ có hai vạn thủy quân, mà vì tùy thời tiếp ứng đại quân Lưu Kỳ, phòng bị tập kích của Trương Lỗ còn cần lưu lại một vạn quân ở nơi này, thế thì binh mã hắn có thể dùng chỉ có một vạn người, mà theo như hắn biết binh sĩ trấn thủ Bách Lao Quan có đến một vạn năm ngàn binh mã.
Cho dù là cường công thì cũng công không được Bách Lao Quan.
- Thế nào, Nam Trịnh có tin tức truyền về hay không?
Cam Ninh quay đầu nhìn về tiểu tướng ở một bên bước nhanh đến.
- Tướng quân, Nam Trịnh vừa truyền tin tức đến, lúc này Dương Ngang trấn thủ Bách Lao Quan đang chuẩn bị rời khỏi Nam Trịnh chạy đến Bách Lao Quan, nếu như tướng quân nhanh thì có thể tới Bách Lao Quan nhanh hơn Dương Ngang. Hơn nữa Dương Tùng nói phần thẻ tre này có thể giúp chủ công tiến vào Bách Lao Quan.
Nói xong, tiểu tướng lấy trong ngực ra một phần thẻ tre đưa cho Cam Ninh.
- Nga?
Cam Ninh nhận lấy thẻ tre, xem cẩn thận xong mới mở miệng nói:
- Dương Tùng kia có tin được không, hắn vì sao phải làm như thế, điều tra rõ ràng hay chưa?
- Hình như hôm nay Trương Lỗ triệu tập mọi người nghị sự, Dương Tùng bị mấy người kia áp bức, mà Trương Lỗ lại đối với cái đó chẳng quan tâm, hơn nữa thái độ với Dương Tùng lạnh nhạt. Dương Tùng này sau khi về phủ liền giận dữ đánh chết vài hạ nhân.
Tiểu tướng khom người nói, nhưng mà nếu Dương Tùng ở đây sẽ vô cùng kinh ngạc, từng cử động của chính mình không ngờ đều trong sự giám sát của Kinh Châu.
- Ha ha, Dương Tùng này quả nhiên là một con sói đói, hắn hôm nay cư nhiên mở miệng đòi hai mươi vạn kim, đây chính là lương thảo của đại quân trong gần nửa tháng.
Tiểu tướng vẻ mặt phẫn nộ nói.
- Cho hắn là được, những thứ này ta sớm muộn sẽ đòi lại.
Cam Ninh phất tay nói, tình huống của Dương Tùng hắn cực kì rõ ràng, người như vậy nếu như đầu hàng Lưu Kỳ, Lưu Kỳ cũng sẽ không tiếp nhận.
Nghe Cam Ninh nói vậy, tiểu tướng sửng sốt rồi lập tức hiểu ý cười, không nói gì nữa.
- Thủy quân của Hán Trung tình huống ra sao?
Cam Ninh cất thẻ tre đi hỏi.
- Hán Trung tổng cộng có năm ngàn thủy quân, nhưng năm ngàn này đều là già yếu bệnh tật, hơn nữa con thuyền thì cũ nát, căn bản không đủ để gây sợ hãi.
Tiểu tướng khom người nói.
- Cho ngươi năm ngàn binh mã trong một canh giờ ngươi có thể chắc chắn đem thủy quân Hán Trung đánh bại không?
Cam Ninh trực tiếp khua tay nói.
- Mạt tướng lĩnh mệnh.
Tiểu tướng cao giọng nói.
- Ừ.
Cam Ninh xoay người mang theo tiểu tướng đi vào trong thuyền, không bao lâu tiểu tướng dẫn theo năm ngàn thủy quân trùng trùng điệp điệp đi về hướng thủy quân Hán Trung, mà Cam Ninh dẫn theo một vạn năm ngàn binh còn lại trực tiếp thẳng tiến đến Nam Trịnh.
- Báo, chủ công, thủy quân Kinh Châu đánh tới rồi.
Tình huống hai vạn thủy quân lập tức dẫn đến sự chú ý của trinh sát Hán Trung. Mấy ngày nay tuy thủy quân Kinh Châu vẫn luôn quanh Hán Thủy, nhưng lại không hề có tư thế công kích Nam Trịnh nào, hôm nay lại quang minh chính đại không có bất cứ che giấu nào, lập tức kinh động đến trinh sát bốn phía.
- Cái gì?
Trương Lỗ vừa mới về hậu viện không bao lâu lập tức chạy lên cổng thành, mà mấy người Dương Nhâm cũng nhanh chóng chạy lên thành xem xét.
Đứng trên cổng thành, chỉ thấy mặt nước chiến hạm dày đặc, cờ bay phấp phới, từng binh sĩ Kinh Châu tay cầm binh khí hiên ngang mà đứng, sát khí trầm trọng từ xa đều có thể cảm nhận được.
Dương Tùng nghe được tin tức cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm, gã chỉ muốn báo thù đám người Dương Nhâm, Dương Ngang, nhưng gã không ngờ Cam Ninh này lại to gan đến thế, trực tiếp tiến đến công kích Nam Trịnh.
- Cam Ninh Kinh Châu ở đây, Hán Trung các ngươi có dám ứng chiến hay không?
Còn chưa rời thuyền, Cam Ninh đứng trên đầu thuyền, lạnh lùng nhìn phía trên thành cao giọng quát.
- Cái gì…
Trên cổng thành tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc, Cam Ninh này lại muốn khiêu chiến chư tướng Hán Trung, đám người Dương Nhâm, Dương Ngang lập tức đứng ra.
- Chủ công, để mạt tướng đi ra giáo huấn Cam Ninh một chút.
- Chủ công, mạt tướng xin chiến.
- Đủ rồi, câm miệng lại hết, lập tức đóng chặt cửa thành bất cứ người nào đều không được phép xuất thành nghênh chiến.
Trương Lỗ một tiếng hét lớn, sắc mặt cực kì âm trầm.
Nói xong, Trương Lỗ cũng không đứng trên thành nữa quay người xuống dưới. Y đã nhìn ra Cam Ninh không phải muốn tấn công Nam Trịnh, mà muốn đến để làm nhục y.
- Một Hán Trung lớn như thế lại không ai dám nghênh chiến, chẳng lẽ thủ hạ dưới trướng Trương Lỗ đều như vậy, quả thực là mất mặt.
Cam Ninh châm chọc nói.
Đám người trên thành sắc mặt xanh mét, hận không thể xuất thành chém chết Cam Ninh, nhưng mà có mệnh lệnh Trương Lỗ ngăn cản, tất cả đều chịu đựng tức giận, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Cam Ninh.
Trên đầu thuyền, Cam Ninh cũng không có ý tứ dừng lại, cuối cùng đưa đến mười mấy tên binh lính đồng thời mắng, mấy người Dương Nhâm cũng không chịu được mà muốn xuất thành. Nhưng Trương Lỗ sớm đã nghiêm ngặt mệnh lệnh không được cho người nào xuất thành, bao gồm đám người Dương Ngang.
Tiếng mắng vẫn giằng co mấy canh giờ mới dần dần bình ổn, mà lúc này tiểu tướng đi công kích thủy quân của Hán Trung đã thắng lợi trở về, năm ngàn thủy quân Hán Trung dưới sự công kích của năm ngàn thủy quân Kinh Châu, ngay cả một khắc đều không thể kiên trì mà dần dần vứt bỏ thuyền tháo chạy.
- Tướng quân.
Tiểu tướng vẻ mặt hưng phấn đi đến trước mặt Cam Ninh.
- Ừ, ta đã biết, hiện tại ta cho ngươi một vạn thủy quân, cứ ở đây mắng không ngừng, cho đến khi người trong thành Nam Trịnh đi ra mới thôi. Nhưng mà ngươi không được nghênh chiến, chỉ cần trong thành có người xuất chiến, ngươi lập tức dẫn thủy quân xuôi dòng đem chuyện này nói cho chủ công.
Cam Ninh trịnh trọng nói.
- Tướng quân yên tâm, mạt tướng thề sống chết hoàn thành nhệm vụ tướng quân giao phó.
Tiểu tướng trịnh trọng nói.
Trong vòng một khắc đồng hồ, Cam Ninh thống lĩnh một vạn thủy quân yên lặng rời đi, mục tiêu chính là Bách Lao Quan, sở dĩ hắn ngăn ở cửa chính Nam Trịnh là muốn kéo dài thời gian, nơi này cách Bách Lao Quan không quá xa, hắn dẫn đại quân đi trước căn bản là không qua Dương Ngang, dùng đại quân ngăn chặn trước Nam Trịnh vài canh giờ, vậy thì có thể chiếm được Bách Lao Quan viện trợ Kiếm Các.
Tình huống của Ích Châu, hắn đã biết, thậm chí biết trước hơn cả Lưu Kỳ, khi Phi Long Vệ tiến đến thông tri cho Lưu Kỳ, cũng đã thông tri cho hắn, nếu như không có mệnh lệnh của Lưu Kỳ, hắn đã sớm tiến đến Kiếm Các viện trợ rồi. Dù là như thế nhưng hắn cũng đã phái người đi đến Kiếm Các để tìm hiểu tình huống trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận