Tam Quốc Tranh Phong

Chương 556

Hơn nữa còn có một nhóm người rời khỏi, lương thảo để lại cũng đủ năm ngày cho hơn một vạn binh mã. Nhìn người áo đen biến mất, Cao Lãm giật mình, thế lực Kinh Châu của thật sự vượt xa Ký Châu, vượt xa so với tưởng tượng của y.
Bên trong Tào doanh, Tào Tháo đã dẫn theo binh mã trở về đại doanh. Theo việc Ô Sào bị đốt sĩ khí của binh lính tăng cao chưa từng có. Lúc binh mã Viên Thiệu rút lui, đã có người đề xuất thừa dịp thắng truy kích, tuy nhiên tất cả đều bị Quách Gia phản đối.
Ô Sào bị đốt Viên Thiệu binh bại đã là chuyện sớm hay muộn rồi, chỉ cần đợi cho trong đại doanh Viên Thiệu tiêu hao hết lương thảo mới có thể đánh tan được mấy chục vạn đại quân dưới trướng Viên Thiệu.
Mà nguyên nhân khác khiến Quách Gia không lập tức hạ lệnh tấn công, chính là dưới trướng Viên Thiệu dường như xuất hiện phản nghịch, theo tin tức thám báo truyền về Viên Thiệu đã hạ lệnh truy sát đám người Cao Lãm, Tự Thụ, giết tam tộc. Chuyện lớn như vậy, dường như chiêu kỳ dưới trướng Viên Thiệu đã sụp đổ, ngay cả Viên Thiệu cũng không tin tưởng tướng quân và mưu ưu tú nhất của mình rồi.
Lúc này đại quân chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi cho đại quân Viên Thiệu lâm vào náo động thì lập tức khởi binh đánh bại đại quân Viên Thiệu, thu phục đất đai của Viên Thiệu. Tuy nhiên còn có một việc chính là cần chặt đứt hoàn toàn con đường vận chuyển lương thực của Viên Thiệu. Tuy rằng Ký Châu không có khả năng lập tức kiếm được nhiều lương thảo, nhưng con đường vận chuyển lương thực vẫn còn thì đại quân Viên Thiệu vẫn ôm một tia hy vọng. Quách Gia muốn chặt đứt tia hy vọng cuối cùng này, sau đó lại đánh bại đại quân Viên Thiệu.
Còn một nguyên nhân khác Quách Gia vẫn giấu trong lòng không nói ra, chính là bất kể là ai chỉ huy đánh tan đại quân Viên Thiệu đều là công lao thiên đại, công lao này đủ cho người đó từ một binh dân trở thành tam công Cửu khanh quyền khuynh thiên hạ.
Công lao như vậy ai ở đây cũng đều không có tư cách nhận được, chỉ có Tào Tháo mới là người chọn lựa thích hợp nhất. Sự việc công cao lấn chủ Quách Gia cũng không lo lắng, nhưng lại không muốn liên lụy đến chuyện như vậy nữa.
- Chủ công, hiện tại lương thảo của đại quân Viên Thiệu đã bị thiêu hủy, sĩ khí giảm mạnh, quân tâm tan rã, đang là thời cơ tốt tấn công, kính xin chủ công chấp thuận.
- Đúng vậy, lúc này binh lính dưới trướng Viên Thiệu đang nội bộ lục đục, tướng lĩnh phản bội mấy chục vạn đại quân đã không có đại tướng có thể sử dụng, chỉ cần đại quân tấn công là có thể công phá được đại doanh Viên Thiệu, bắt sống Viên Thiệu.
Trong đại trướng tranh luận không ngớt, đại bộ phận mọi người cực lực tán thành Tào Tháo lúc này thừa dịp thắng truy kích, đánh bại Viên Thiệu.
Nhìn mọi người cãi vã không ngừng, Tào Tháo cũng vui mừng, quay sang hỏi Quách Gia:
- Phụng Hiếu nghĩ như thế nào?
- Chủ công, lúc này tuy rằng tiến công đại doanh Viên Thiệu có thể đánh tan được binh mã Viên Thiệu, nhưng lại chưa hoàn toàn đánh bại được Viên Thiệu. Hiện giờ đại quân Viên Thiệu rút về sau ba mươi dặm, đơn giản chính là muốn đợi lương thảo đưa đến, ổn định quân tâm. Chủ công có thể sai người hoàn toàn chặt đứt con đường vận chuyển lương thảo của đại quân Viên Thiệu, sau đó mệnh lệnh Hổ Báo kỵ không ngừng theo dõi bên ngoài đại doanh Viên Thiệu, hễ phát hiện có người ra khỏi doanh thì lập tức giết hết, đồng thời cho người rải tin đồn trong đại doanh Viên Thiệu, người đầu hàng không giết! Không quá ba ngày, mấy chục vạn đại quân của Viên Thiệu tự sụp đổ, chủ công còn có thể dễ dàng có được mấy vạn binh mã tinh nhuệ.
Quách Gia chắp tay nói.
Quách Gia vừa mới nói xong, những người trong đại trướng đều hít sâu một hơi. Theo như Quách Gia nói, không chỉ có có thể hoàn toàn đánh bại Viên Thiệu, còn có được mấy vạn đại quân, có thể nhắc Tào Tháo muốn tấn công Ký Châu cũng sẽ trở nên dễ dàng, quả nhiên là cao kiến.
- Kế này rất hay.
Tào Tháo vui mừng khen.
Quận Tử Đồng.
Quận Tử Đồng lúc này đã trở thành hậu phương của đại quân Kinh Châu, tất cả lương thảo đồ quân nhu bởi vậy đều vận chuyển tới Ích Châu. Theo viện quân đuổi tới đã có gần tám vạn binh mã tiến vào Ích Châu, binh mã này chia làm hai đường dưới sự dẫn dắt của Cam Ninh và Hoàng Trung thế như chẻ tre, liên tục đánh hạ Quận Tử Đồng và quận Võ Đô, quận Âm Bình.
Quận Võ Đô đông đối diện Hán Trung, nam đối diện Quận Tử Đồng, Cam Ninh dẫn dắt hai vạn binh mã gần mười ngày đã đánh hạ toàn cảnh quận Võ Đô, bắt giữ Thái Thú cùng Đô úy quận Võ Đô.
Mà quận Âm Bình láng giềng gần quận Võ Đô, ngay lúc Thái Thú quận Âm Bình đem tất cả binh lực dùng để phòng bị là lúc quận Võ Đô đã bị Cam Ninh đánh hạ, là lúc Hoàng Trung chuẩn bị tấn công quận Ba Tây. Đột nhiên xuất hiện tại quận Âm Bình trong năm ngày ngắn ngủn đã đánh hạ quận Âm Bình, Thái Thú quận Âm Bình chết trận tại chỗ.
Mười lăm ngày ngắn ngủi, đại quân Kinh Châu đã nhanh chóng đánh hạ quận Âm Bình, quận Võ Đô gây chấn động toàn cảnh Ích Châu, cộng thêm Quận Tử Đồng trước đó đã là ba quận rồi. Tốc độ đẩy mạnh của binh mã Kinh Châu thật sự không thể tưởng tượng.
Thượng Dung, từ sau khi Mã Siêu dẫn dắt binh mã dưới trướng rời khỏi Kinh Châu, Triệu Vân đã dẫn dắt hai vạn binh mã lại chạy tới Quận Tử Đồng, chuẩn bị tiến công quận Ba Tây. Ba Đông, Ba Tây gần Kinh Châu, nếu đánh hạ hai quận này vậy toàn bộ phía nam Ích Châu và Hán Trung sẽ nối liền với Kinh Châu, cũng tiết kiệm được con đường cung ứng lương thực.
- Chủ công, Ký Châu truyền đến tin tức Ô Sào bị đốt, dưới trướng Viên Thiệu đã sụp đổ rồi.
Gia Cát Lượng cầm một phần thẻ tre bước nhanh vào lều lớn.
- Ồ, sao Nguyên Trực chưa trở lại?
Nhíu mày, Lưu Kỳ hỏi. Nhiệm vụ hắn giao cho Từ Thứ chính là muốn Từ Thứ không quản dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho giữa Tào Tháo và Viên Thiệu bị vây trạng thái giằng co. Vốn Lưu Kỳ cũng không tính toán khiến Tào Tháo thắng được trận chiến tranh này nhanh như vậy.
Cùng đối với Viên Thiệu mà nói, Tào Tháo khó đối phó hơn. Dưới trướng Viên Thiệu võ tướng như mây, mưu sĩ như mưa, vượt xa Tào Tháo, nhưng Tào Tháo biết người khéo dùng vượt xa Viên Thiệu.
Hơn nữa vị trí kế vị Viên Thiệu vẫn đang trống, ba người Viên Đàm đấu tranh kịch liệt, một khi Viên Thiệu ốm chết, ba người tất sẽ tự tranh chấp, bởi vậy mặc dù Viên Thiệu đánh bại Tào Tháo cũng sẽ không tạo thành uy hiếp lớn đối với Kinh Châu.
Nhưng nếu Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu vậy thì không giống với trước rồi. Tào Tháo tuy rằng trời sinh tính đa nghi nhưng cũng là một kiêu hùng, một khi cho ông ta cơ hội, ông ta tất đối với Kinh Châu mà nói cực kỳ bất lợi.
Mặc kệ suy xét từ phương diện nào, tận khả năng khiến Tào Tháo binh bại là lựa chọn tốt nhất, nhưng Lưu Kỳ lại lựa chọn hoàn toàn ngược lại cố gắng để Viên Thiệu binh bại.
Tuy rằng Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu có thể trong thời gian ngắn khuếch trương thế lực, nhưng Kinh Châu cũng sẽ trong thời gian ngắn công chiếm Ích Châu, đến lúc đó thế lực của Kinh Châu đã không cần e ngại Tào Tháo.
Quan trọng nhất là, Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu tuy rằng có thể trong thời gian ngắn mở rộng thế lực và địa bàn, nhưng Viên Thiệu dù sao cũng làthiên hạ đệ nhất đại chư hầu, cũng không phải Tào Tháo trong thời gian ngắn có thể hoàn toàn đánh bại đấy, chỉ cần Viên Thiệu không chết Tào Tháo cũng sẽ không dễ dàng chiếm cứ Ký Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận