Tam Quốc Tranh Phong

Chương 319

Lưu Kỳ xem sắc mặt Trương Tú mệt mỏi, nghĩ Trương Tú đêm hôm qua mới đi tới Tương Dương, bèn để cho y đi về nghỉ trước.
- Vâng, mạt tướng cáo lui.
Nói xong Trương Tú đứng dậy thi lễ với Lưu Kỳ rồi rời khỏi.
- Đúng rồi, tướng quân có biết Uyển Thành hiện tại như thế nào khônh?
Lưu Kỳ đột nhiên hỏi.
- Khởi bẩm Đại công tử, lúc mạt tướng rời khỏi Uyển Thành, Ngụy Diên tướng quân đã khống chế được Cức Dương và Niết Dương, chỉ cần mấy ngày là có thể hoàn toàn nắm trong tay Uyển Thành.
Trương Tú suy nghĩ một chút nói, y đối với Bàng Thống hiểu biết cũng không nhiều, chỉ căn cứ tình báo thăm dò được mà đoán ra đấy.
- Ồ, tướng quân đi về trước đi.
Lưu Kỳ phất tay để cho Trương Tú rời đi.
- Người tới.
Đợi cho Trương Tú đi rồi, Lưu Kỳ mới gọi người bên ngoài.
- Chủ công.
Một tên sĩ tốt đi đến khom người nói.
Lưu Kỳ cúi đầu cầm lấy bút đề trên một quyển trúc giản, hạ vài câu đối với sĩ tốt:
- Đem trúc giản giao cho Vương Nghị tướng quân.
- Vâng.
Sĩ tốt tiếp nhận trúc giản khom người lui ra ngoài.
Đối với Trương Tú, Lưu Kỳ tạm thời xem như yên tâm. Trong thời gian ngắn Trương Tú sẽ bình ổn, tuy nhiên điều này phải xem y có phải thật nguyện ý quy thuận hay không.
Sau khi Lưu Kỳ xem toàn bộ trúc giản trên bàn xong mới đứng dậy đi đến hậu viện, lúc này Đại Kiều Tiểu Kiều hẳn đã thức dậy, Lưu Kỳ phân phó hạ nhân đem thức ăn đưa đến trong phòng Đại Kiều, hắn muốn dùng bữa cùng hai nàng.
Uyển Thành, trải qua hai ngày huấn luyện nữa, ba nghìn binh mã Uyển Thành lúc này đã bị Ngụy Diên khống chế triệt để, ba nghìn binh mã này hoàn toàn biến thành binh lính Kinh Châu, hoặc là nói là binh mã của Lưu Kỳ.
Lúc này, trên giáo trường ánh mắt ba nghìn sĩ tốt nhìn về phía Ngụy Diên tràn đầy kính nể, khoảng thời gian hai ngày này thủ đoạn của Ngụy Diên nhiều vô kể, vốn ba mươi người được y bổ nhiệm làm đội trưởng lúc này đã có gần một nửa bị thay thế, mà đề bạt đi lên đều có uy vọng cao ở trong quân uy vọng hoặc là binh lính dũng mãnh tinh tiến.
Thủ đoạn của Ngụy Diên thời gian hai ngày thật sự khiến ba nghìn sĩ tốt này không còn nổi lòng phản kháng, trong lòng hết sức kính sợ Ngụy Diên.
Lúc này Ngụy Diên cũng đầy hưng phấn nhìn ba nghìn binh mã trên trước mặt, kể từ sau ngày đó Bàng Thống đã trực tiếp đem ba nghìn binh mã này đưa đến dưới trướng Ngụy Diên, mà đem Phi Hổ Vệ dưới trướng Ngụy Diên trước kia một lần nữa điều cho Cam Ninh.
Có thể nói tướng lĩnh ba nghìn binh mã này về sau trên cơ bản vĩnh viễn cũng sẽ là của Ngụy Diên rồi, trừ phi Ngụy Diên gây ra sai lầm lớn nào, nếu không ngoài Lưu Kỳ ra ai cũng không đoạt được. Mà Ngụy Diên cũng bởi vì trở thành tướng lĩnh phái thực lực dưới trướng Lưu Kỳ, bên trong tướng lĩnh phái thực lực, ba nghìn người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với Ngụy Diên mà nói thế là đủ rồi.
Y có lòng tin dựa vào ba nghìn binh mã này sẽ chinh chiến thiên hạ, công thành nhổ trại vì Lưu Kỳ.
Thời gian hai ngày Bàng Thống không chỉ hoàn toàn nắm trong tay Uyển Thành, mà ngay cả thế gia đại tộc Uyển Thành cũng đều bị y khuất phục không dám có chút dị tâm. Đêm khuya hôm qua ba nghìn Phi Hổ Quân từ Tương Dương đến Uyển Thành, cộng thêm ba nghìn Phi Hổ Quân thành Tương Dương cùng ba nghìn binh mã dưới trướng Ngụy Diên, binh mã bên trong Uyển Thành gia tăng đến gần mười ngàn người.
Chẳng qua lần này tiến đến Uyển Thành tiếp viện, tướng lĩnh Phi Hổ Quân thực sự không phải là Vương Nghị. Vốn Lưu Kỳ còn tính toán để cho Vương Nghị làm thống lĩnh Phi Hổ Quân tiếp viện Uyển Thành, nhưng nghĩ Uyển Thành đã có hai viên Đại tướng Cam Ninh và Ngụy Diên, lại phái Vương Nghị đến Uyển Thành quả thật có chút lãng phí, cho nên lần này tiến đến Uyển Thành ba nghìn Phi Hổ Quân do một tiểu tướng Phi Hổ Quân đảm nhiệm, đến Uyển Thành sau đó trực tiếp đưa về dưới trướng Cam Ninh.
Về phần hai huyện Cức Dương và Niết Dương, Huyện lệnh hai huyện khi nhìn thấy binh mã Ngụy Diên lập tức liền ra khỏi thành quy thuận, lúc này hai huyện đã bị Bàng Thống giao cho Ngô Hùng. Việc Bàng Thống coi trọng Ngô Hùng cũng không khiến Bàng Thống thất vọng, vẻn vẹn thời gian hai ngày Ngô Hùng đã đem binh quyền hai huyện toàn bộ nắm trong tay ở trong tay, tính toán cũng có gần một ngàn người.
Tuy nhiên bởi vì Tuân Văn Nhược đi đến Phàn Thành, trong Phàn Thành binh mã điều động thường xuyên, khiến cho Uyển Thành vừa mới yên ổn trở lại hai ngày này lại tăng cường đề phòng, trong không khí tràn ngập bầu không khí ngưng trọng ai cũng đều cảm thụ được.
Phủ của Tuyên Uy Hầu phủ lúc này đã bị đám người Bàng Thống chiếm dụng, trên đại điện phủ đệ Bàng Thống, Cam Ninh cùng Ngụy Diên đang tụ họp với nhau.
- Quân sư, Tuân Văn Nhược đã động binh hiển nhiên là muốn tấn công bất ngờ, không bằng đón đầu tấn công hắn, khiến hắn ghi nhớ thật lâu.
Ngụy Diên bởi vì Bàng Thống đem ba nghìn binh mã Uyển Thành đưa đến dưới trướng y, đối với Bàng Thống cung kính không ít.
Ngay tại vừa rồi có mười phần tin tức truyền đến nói Tuân Văn Nhược đã ở Phàn Thành tập kết binh mã, mà tướng thủ Thượng Dung Tang Bá đã nghe theo mệnh lệnh của Tuân Văn Nhược, đưa toàn bộ binh lính rời khỏi Thượng Dung tiến đến tương trợ, hiển nhiên là muốn thừa dịp đám người Bàng Thống ở Uyển Thành đặt chân chưa ổn mà thu phục Uyển Thành.
- Ngụy Tướng quân an tâm chớ vội, hiện tại thế cục chưa rỡ ràng không nên xem nhẹ mà nóng vội.
Bàng Thống lắc đầu nói:
- Uyển Thành tuy rằng đã bị chúng ta khống chế, nhưng trong thành còn có một số thế gia mặc dù bên ngoài quy thuận, nhưng một khi Tào binh tiến đến tất sẽ âm thầm đầu nhập vào, không thể không phòng. Hơn nữa hiện tại Kinh Châu và Tào Tháo cũng không thể phát sinh xung đột quá lớn, nếu không kế hoạch của Đại công tử có khả năng sẽ bị ảnh hưởng rồi.
- Tuy rằng hiện tại chủ công đã cùng Ký Châu Viên Bản Sơ kết minh, nhưng Viên Bản Sơ dù sao cũng chủ lực tấn công Tào Tháo, nếu lúc này Kinh Châu và Tào Tháo đại quy mô giao chiến, người trong thiên hạ chẳng phải nhạo báng Kinh Châu vì một tờ minh ước mà làm tiêu hao binh lực của Tào Tháo. Hơn nữa lần này tiến đến Uyển Thành, chủ công đã phân phó, chỉ cần giáo huấn Tào quân một trận nhỏ là được, làm cho bọn họ biết khó mà lui. Đợi cho lúc Tào Tháo và Viên Bản Sơ giao chiến tiếp tục xuất binh cũng không muộn.
Bàng Thống nói.
Đánh chiếm Hán Trung và Ích Châu, phải sớm không nên chậm trễ. Trong lịch sử Lưu Bị thâu tóm Ích Châu đánh hạ Hán Trung, nhưng so với suốt thời điểm Tào Tháo cát cứ một phương đã chậm mười mấy năm, thời gian mười mấy năm này thực lực Tào Tháo không ngừng khuếch trương, mà sau lưng Tào Tháo đất đai mấy châu vài năm nay tương đối khá vững vàng, thế lực tích lũy so với Lưu Bị gấp gáp giữa đánh hạ Ích Châu và Hán Trung vượt xa rất nhiều đấy.
Mà Giang Đông Tôn thị trước khi Lưu Bị thâu tóm Ích Châu cũng phát triển thời gian hơn mười năm, có thể nói thời điểm Thục quốc sau ba nước căn cơ yếu nhất thực lực cũng kém nhất, đây được cho là một trong những nguyên nhân Thục Hán diệt vong sớm nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận