Tam Quốc Tranh Phong

Chương 410

Nghe được Giả Hủ nói như vậy Lưu Kỳ mới giật mình, hai lần trước Ngụy Diên truyền tin tức nói Uyển Thành mọi việc đã định, hắn ở lại Uyển Thành cũng chẳng có tác dụng gì, muốn trở lại Tương Dương thay Lưu Kỳ chinh chiến, tuy nhiên chuyện này Lưu Kỳ chỉ cười trừ cho qua, không ngờ Ngụy Diên lại yêu cầu trở về.
- Phái người nói cho Ngụy Diên, nói chỉ cần bảo vệ tốt Uyển Thành, lần sau khai chiến hắn là tiên phong.
Lưu Kỳ lắc đầu nói, Tuy nhìn Ngụy Diên trầm ổn nhưng Lưu Kỳ cũng biết hắn là một người không chịu ngồi yên.
- Vẫn là chủ công hiểu rõ Ngụy tướng quân.
Giả Hủ cười cười nói, tuy răng tiếp xúc không nhiều nhưng hắn cũng hiểu biết chút ít về Ngụy Diên, Lưu Kỳ làm như thể không thể nghi ngờ là nắm được nhược điểm của Ngụy Diên.
- Ngụy Diên là một viên tướng tài, chỉ có điều còn cần tôi luyện thêm, ở Uyển Thành đối nghịch với hai viên tướng lĩnh đứng đầu dưới trướng Tào Tháo rất có lợi cho hắn.
Lưu Kỳ lắc đầu nói, ở Kinh Châu bất quá chỉ là tiểu nháo, tương lai ra khỏi Kinh Châu chân chính là quyết đấu tàn khốc, Lưu Kỳ không muốn tướng lĩnh dưới trướng mình là một đám mắt cao hơn trán, không đối xứng với bản lĩnh trên người.
- Ta đang nghĩ không biết Tào Tháo sẽ có vẻ mặt gì khi nhìn thấy tấu thư của chủ công?
Giả Hủ khóe miệng cười nói, tấu thư của Lưu Kỳ hắn đã xem qua, ác độc vô cùng, âm thầm làm cho người khác miên man bất định. Giả Hủ khó có thể tưởng tượng với tính cách đa nghi của Tào Tháo sau khi nhìn thấy tấu thư sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhắc tới tấu thư Lưu Kỳ cũng lắc đầu không nói gì, tấu thư không chỉ nhằm vào Tào Tháo mà còn nhằm vào Hán Hiến Đế, lúc mẫu thân chết, Hán Hiến Đế chỉ là một đứa bế con mười tuổi, anh ta có thực lực gât bất lợi cho mẫu thân hắn, phía sau tất nhiên còn có thế lực, đây mới là mục đích của Lưu Kỳ.
Tuy rằng đều là hán thất, nhưng hiện giờ cũng giống như người lạ, coi như kẻ thù.
Sáng sớm hôm sau, Tống Trung mang theo Mã Tắc và Tân Sưởng đi sứ Hứa Đô, chuyện này không chỉ liên quan đến quyền lợi và sự phát triển sau này của Kinh Châu mà còn có ý nghĩa Lưu Kỳ không vứt bỏ các lão thần của Lưu Biểu, các thế gia bên trong Tương Dương đều thở phào nhẹ nhõm.
Những gia tộc này sớm có muôn vàn quan hệ với Kinh Châu, nếu Lưu Kỳ không dùng những lão thần của Lưu Biểu thì tổn thất lớn nhất vẫn là các thế gia.
Mà trong mấy ngày này tình thế thiên hạ lại phát sinh biến hóa, Từ Châu Lưu Bị phái người đi tới Ký Châu giải thích với Viên Thiệu về thân phận dòng họ Hán thất, mà Viên Thiệu dưới sự khuyên bảo của người dưới trương không chỉ thông cáo thiên hạ thừa nhận thân phận của Lưu Bị mà còn cấp cho Lưu Bị mấy tháng lương thảo.
Về phần phần nghi hoặc Lưu Bị có phải dòng họ Hán thất hay không thì từ mấy tháng trước khắp thiên hạ đều biết, mặc dù vẫn có người tin tưởng Lưu Bị là dòng họ Hán thất nhưng càng có nhiều người hơn nữa không hoàn toàn tin tưởng Lưu Bị như trước, đặc biệt là dòng họ Hán thất.
Giờ đây Thiên tử bị nhốt tại Hứa Đô, Lưu Bị mang danh Thiên Tử lôi kéo lòng người, kết giao nghĩa sĩ, sớm đã khiến dòng họ Hán thất bất mãn.
Nếu bàn về huyết thống thuần khiết, những dòng họ Hán thất đó so với Lưu Bị không biết kém hơn mấy đời, tôn quý hơn nhiều lắm, hơn nữa hiện tại thân phận của Lưu BIj như thế nào vẫn chưa biết được, bởi vậy bất kể suy xét theo phương diện nào, uy vọng của Lưu Bị không còn được nhiều người ủng hộ như trước kia nữa.
Viên Thiệu lần đầu đứng ra thừa nhận thân phận dòng họ Hán thất của Lưu Bị, nhưng thiên hạ không mấy người hưởng ứng, mà Ích Châu Lưu Chương, Kinh Châu Lưu Biểu căn bản không quan tâm chuyện này, hiển nhiên rất bất mãn vơi việc Lưu Bị mang danh thiên tử để lấy dòng dân.
Tuy người hưởng ứng không nhiều nhưng người phản đối lại phô trương thanh thế, Hứa Đô Lưu Biểu khi nhân được tin tức liền lấy danh nghĩa Thiên Tử tuyên bố giả mạo chỉ dụ của vua, Lưu Bị xưng là dòng họ Hán thất không đến Hứa Đô tìm thiên tử lại đi đến Ký Châu tìm Viên Thiệu, hiển nhiên là mưu đồ gây rối, ý đồ tạo phản.
Mới mấy câu công phu đã gán cho Viên Thiệu và Lưu Bị là phản tặc, còn cố ý tước đoạt thân phận dòng họ hán thất của Lưu Bị, chiếu thư lập tức phát ra khắp thiên hạ, đối với chuyện này chư hầu khắp nơ cũng không ngăn cản, ngược lại vui mừng ra mặt, mới có vài ngày ngắn ngủi Viên Thiệu và Lưu Bị đã nổi danh khắp thiên hạ, tuy niên lần này mang danh phản tặc.
Thiên Tử mặc dù có lòng ngăn cản nhưng trước mắt ở Hứa Đô ngoại trừ Phục Hoàn thì không còn người nào dám ủng hộ Thiên Tử, mà trong tay Phục Hoàn lúc này không có binh quyền căn bản là không nói nên lời.
Chiếu thư rơi vào tay Kinh Châu, Lưu Kỳ cũng không ngăn cản, hắn biết rằng đây là Tào Tháo tạo thế đối phó vớ Viên Thiệu, thế lực của TàoTháo không bằng Viên Thiệu, ưu thế lớn nhất của hắn là hiệp Thiên Tử lệnh chư hầu, uy vọng của thiên tử càng mạnh ưu thế của hắn càng lớn. Tào Tháo nếu muốn chống lại Viên Thiệu, đây cũng là một biện pháp, nếu không đại binh của Viên Thiệu đến, ưu thế của Tào Tháo càng yếu đi.
Vì để cho Tào Tháo và Viên Thiệu có thể tận lực đạt tới thế lực ngang nhau, Lưu Kỳ thậm chí còn lén phái người đi tới Ký Châu, để Cẩm Y Vệ giả mạo Thiên tử đi dạo ở Ký Châu đưa ra nội dung chiếu thư, Tào Tháo và Viên Thiệu thế như nước với lửa, làm sao Viên Thiệu có thể để chiếu thư phát đến Ký Châu, bởi vậy sớm đã đóng kín tứ phương phong tỏa tin tức ngoài tứ châu.
Tin tức giả mạo chỉ dụ của thiên tử xác thực là được truyền ra từ Ký Châu gay rao náo động, tuy nhiên náo động vừa mới bắt đầu đã bị Viên Thiệu dùng thủ đoạn áp chế.
Cùng lúc đó, sứ giả Kinh Châu Tống Trung trải qua vài ngày đường cuối cùng cũng tới ngoài thành Hứa Đô.
Đội người tới ngoài Hứa Đô thì dừng lại. Mã Tắc, Tân Sưởng không đợi Tống Trung chỉ bảo cũng nhảy xuống xe ngựa, hai người trạc tuổi nhau, tuy rằng từ nhỏ bị gia giáo quản thúc nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, lúc này đi tới Hứa Đô đương nhiên hai người muốn đi dạo chơi.
- Đây là Hứa Xương? thiên tử ở đâu? tại sao không khác gì Tương Dương?
Mã Tắc vẻ mặt nghi hoặc nhìn cửa thành Hứa Xương cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng đọc sách cũng không ít, ban đầu nghĩ Hứa Xương cũng có thể là một đại tòa thành, không ngờ lại không khác gì Tương Dương, ngay cả Uyển Thành có khi còn kém hơn.
- Trong loạn thế, Thiên Tử có thể có một chỗ an thân cũng không tệ rồi, đâu còn quản được nhiều như vậy, hơn nữa đây không phải là điều mà hắn có thể quyết định.
Tân Sưởng lắc đầu nói, trong giọng nói không có nhiều cung kính với Thiên Tử, hơn nữa còn là thương hại.
Thiên Tử vốn nên thốn trị tứ phương, khống chế quần thần, nhưng bây giờ Thiên Tử giống như con rối, bị người khác khống chế, thật sự làm cho người ta cảm thán.
- Lần trước Tào Tháo ở sau lưng gây bấy lợi cho Kinh Châu, nếu không phải chủ công anh minh chỉ sợ lúc này Kinh Châu là một mảnh đại loạn rồi, lần này thật vất vả mới tới Hứa Đô một lần, phải tính toán giúp chủ công trút giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận