Tam Quốc Tranh Phong

Chương 569

- Cầm đầu chính là đại tướng Lôi Đồng dưới trướng Lưu Chương, còn có một người tên Lý Nghiêm.
- Lý Nghiêm? Hắn như thế nào tới Ích Châu rồi?
Lưu Kỳ lẩm bẩm nói, Lý Nghiêm cùng hắn coi như có hiềm khích, hắn cũng chưa từng quên người này.
- Chủ công, khi nào công thành?
Đợi cho sau khi thám báo rời khỏi, vài tên tiểu tướng vẻ gấp gáp đi vào.
- Đúng ạ, đại quân lúc này đã trú đóng hai ngày rồi mà không công thành, binh mã Ích Châu trong thành kia lại muốn đánh vào.
Sau khi Lưu Kỳ dẫn dắt đại quân đuổi tới Giang Du cũng không hạ lệnh công thành mà ngược lại phong toả bốn phía đường của Giang Du, vừa không công thành cũng không lui binh. Tin tức Triệu Vân đánh lui binh mã Ích Châu, giết Cao Bái đã rơi vào trong tay đại quân, mọi người không khỏi có chút nóng vội.
- Không vội! Bao giờ Hoàng Tướng quân có thể tới?
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính ngọ ngày mai Hoàng Tướng quân có thể đuổi tới.
Một gã tiểu tướng khom người nói.
- Ta biết rồi, các ngươi lui ra đi!
Lưu Kỳ gật đầu không để ý đến mọi người.
- Dạ … .
Vài tiểu tướng bất đắc dĩ thở dài, ủ rũ đi ra ngoài.
… … … … ... … … … … … … … … … … … … … … … … … ….
- Tướng quân, binh mã Kinh Châu đã tới đây hai ngày rồi nhưng không ngờ không có chút ý tứ tấn công nào, ta thấy trong việc này chắc chắn có điểm kỳ lạ.
Huyện Thừa Giang Du cẩn thận nói với Dường Hoài.
- Có thể điều tra ai chỉ huy chỗ binh mã Kinh Châu này không?
Dương Hoài ngồi ngay ngắn phía trên ghế chủ vị, cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Nhìn cờ hiệu rõ ràng là một vị tướng quân họ Lưu, nhưng theo ta được biết Lưu Kỳ này có hai vị đệ đệ một văn một võ, văn là Lưu Chân, võ là Lưu Bàn, hẳn là Lưu Bàn rồi.
Huyện Thừa đáp.
- Tên tiểu tử vô danh mà thôi, cần gì lo lắng chứ.
Dương Hoài khẽ cười một tiếng không để ý đến Huyện Thừa nữa.
Lập tức Huyện Thừa yên lặng rời đi để tránh Dương Hoài tức giận, nhưng ngay sau đó ông ta có chút do dự, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc tựa như có chuyện gì đó không nắm chắc.
- Ừ? Ngươi còn có chuyện gì à?
Dương Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua Huyện Thừa. Bị Dương Hoài nhìn qua, Huyện Thừa run sợ, cuống quýt nói:
- Tướng quân, thuộc hạ biết vì sao ông mình đại quân Kinh Châu vây khốn thành mà cũng không tấn công thành rồi.
- Hả? Nói một chút đi.
Dương Hoài nửa cười nửa không nhìn thoáng qua Huyện Thừa. Huyện Thừa khiến gã có chút kinh ngạc, mấy ngày này vì bảo vệ bản thân Huyện Thừa đã xuất hết thủ đoạn, không ngờ lúc này lại có thể thám thính được tình huống ngoài thành.
- Không biết tướng quân đã nghe nói nói đến cái tên Hoàng Trung chưa?
Huyện Thừa khom người nói.
- Đã nghe rồi.
Ánh mắt Dương Hoài có chút âm trầm, hiện giờ Hoàng Trung ở Kinh Tương tiếng tăm lừng lẫy, gã dĩ nhiên là nghe nói qua, cũng nghe Dương Nhậm nói người này sử dụng Hoàng Dương mộc cung bách phát bách trúng, mặc dù chính bản thân gã cũng không có binh sĩ chắc chắn tiếp được.
- Đại quân Kinh Châu bên ngoài đúng là đang chờ Hoàng Trung, thuộc hạ biết Hoàng Trung từ quận Âm Bình dẫn theo hai vạn binh mã chính ngọ ngày mai có thể đuổi tới đây.
Huyện Thừa hạ thấp giọng nói.
- Ừ?
Trong lòng Dương Hoài cả kinh, nghiêm nghị nhìn về phía Huyện Thừa, mãi cho đến khi xác định ông ta không nói dối mới như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Ý của ngươi là đại quân Kinh Châu ở bên ngoài thành đợi cho Hoàng Trung đuổi tới sẽ cùng nhau công thành?
- Đúng vậy, thuộc hạ là lo lắng việc này, cho nên mới nhắc nhở tướng quân.
Huyện thừa phấn khởi nói.
- Ừ, ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi. Nếu lần này có thể đánh lui binh mã Kinh Châu, tất nhiên sẽ không thể thiếu một phần công lao của ngươi.
Dương Hoài gật đầu nói.
- Đa tạ Tướng quân.
Huyện Thừa khom người nói.
Sau khi đợi Huyện Thừa rời khỏi, sắc mặt Dương Hoài mới hoàn toàn âm trầm. Sở dĩ gã không tấn công binh mã Kinh Châu ngoài thành, chính là còn chưa có thăm dò được tình hình đại quân Kinh Châu, mà hiện tại Hoàng Trung dẫn dắt hai vạn đại quân trưa mai là có thể đuổi tới, hai vạn đại quân cùng gã sẽ hoàn toàn bị vây trong thành, mất đi liên lạc với Ích Châu.
- Người đâu, triệu tập các tướng nghị sự.
Dương Hoài bước đi nói to về phía ngoài cửa.
… … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … ….....
Cách thành Giang Du chưa tới ba mươi dặm, Hoàng Trung đi đầu dẫn hai vạn binh mã Kinh Châu dưới trướng hành quân nhanh ở trên quan đạo.
Không ngờ Lưu Kỳ lại nhanh hơn ông một bước đuổi tới Giamg Du, hơn nữa vừa đến đã đem trọn thành Giang Du vây khốn, Hoàng Trung biết đó là một quyết định hết sức khôn ngoan đồng thời còn mạo hiểm cực kỳ.
Trong thành Giang Du có hai vạn binh mã Ích Châu, có đại tướng Dương Hoài của Ích Châu, một khi Dương Hoài chủ động xuất kích, đối với binh mã Kinh Châu đang phân tán mà nói không thể nghi ngờ là đả kích nặng nề, đến lúc đó Lưu Kỳ dưới sự tấn công của Ích Châu căn bản cũng không có sức phản kháng.
Lưu Kỳ là nòng cốt của Kinh Châu, mặc dù nhìn bề ngoài thì cũng không cần làm gì, nhưng mọi người dưới trướng vây quanh giải thích hành động của Lưu Kỳ, một khi Lưu Kỳ gặp chuyện không may, toàn bộ Kinh Châu sẽ lâm vào hỗn loạn. Lòng quân tan rã, hỗn loạn không chịu nổi, đối với các chư hầu Kinh Châu không khác gì một miếng thịt béo.
Ngay lúc sắc mặt Hoàng Trung đang sốt ruột nhìn về hướng thành Giang Du thì một hắc y nhân cưỡi ngựa đột nhiên xuất hiện trước người Hoàng Trung, ánh mắt Hoàng Trung lạnh lùng, tay phải theo bản năng lấy cây Hoàng Dương Mộc Cung phía sau, chỉ có thể dùng Hoàng Dương Mộc Cung mới có thể giết chết đối phương, lại không ảnh hưởng đến tốc độ của đại quân.
Nhưng khi Hoàng Trung nhìn thấy một lệnh bài lóe lên trong tay hắc y nhân, động tác của Hoàng Trung đột nhiên dừng lại, hắc y nhân này không ngờ chính là Cẩm Y Vệ.
Tuy mọi người đều không biết bên người Lưu Kỳ Cẩm Y Vệ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, nhưng mọi người không thiếu sự hiểu biết đối với Cẩm Y Vệ, trong lòng của mọi người nơi Cẩm Y Vệ đi qua thường mang theo lệnh của Lưu Kỳ.
Lệnh cho đại quân tạm thời dừng lại, Hoàng Trung một thân một mình tiến lên nghênh tiếp hắc y nhân. Cùng lúc đuổi tới trước mặt Hoàng Trung, hắc y nhân đột nhiên tung người nhảy xuống ngựa quỳ gối trước mặt Hoàng Trung, trầm giọng nói:
- Chủ công có lệnh, bất luận như thế nào, tối nay trước giờ tý Hoàng Tướng quân phải đuổi tới thành Giang Du.
Hoàng Trung cả kinh, theo tốc độ bình thường phải sáng mai mới có thể tới Giang Du, đây là kết quả đại quân không ngừng giảm bớt thời gian nghỉ ngơi, mà Lưu Kỳ lại muốn ông trước giờ tý phải tới Giang Du.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Hoàng Trung cũng không quá khó xử, gật đầu nói:
- Trở về nói cho chủ công, trước giờ tý, Hoàng mỗ nhất định sẽ đến ngoài thành Giang Du.
Hắc y nhân im lặng rời đi, Hoàng Trung không dám chậm trễ, dẫn dắt năm ngàn quân đi trước một bước bỏ lại hết thảy đồ quân nhu, mang theo binh khí, khôi giáp chạy tới Giang Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận