Tam Quốc Tranh Phong

Chương 77

- Tuân lệnh.
Ngày hôm sau tất cả mệnh lệnh tại huyện Du lấy danh nghĩa Lưu Kỳ ban hành, tướng sĩ và dân chúng huyện Du đều suy đoán có phải Lưu Kỳ đang ở huyện Du hay không? Tiếp đến Chinh Nam Tướng Quân Lưu Kỳ đích thân lên thành lâu xem xét tình hình binh mã Giang Đông, khiến cho tất cả mọi người huyện Du đều tin Lưu Kỳ đang ở huyện Du.
...
Đoàn người Lưu Kỳ hơn nghìn người ở tại đình viện trong núi lớn cả đêm khong phát sinh bất cứ chuyện gì, hơn nữa Từ lão còn sai người đưa đồ ăn nước uống tới cũng không có vấn đề gì, điều này khiến Lưu Kỳ hoài nghi có phải mình quá đa nghi hay không? Nhưng hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, mặc kệ hiện tại có nguy hiểm hay không, hắn đã quen cuộc sống này.
Sán sớm hôm sau Lưu Kỳ nếm thử đồ ăn Từ lão sai người đưa tới, sau đó ra khỏi phòng xem xét tòa đình viện này. Ngày hôm qua bọn họ đến trời đã sẩm tối, hắn còn chữa xem xét kỹ lưỡng tòa đình viện này.
Tiền viện cũng không có gì, chỉ có hơn mười tòa phòng ốc, nhìn kỹ chỉ thấy đám hộ vệ và người hầu ở cùng một chỗ, Lưu Kỳ liền đi vào trung viện. Thấy Lưu Kỳ đi vào, Cam Ninh và Vương Nghị cũng theo sát phía sau.
Bọn hộ vệ tiến vào trước, lập tức kiểm tra phía trước và phía sau trung viện một lần mới mời ba người Lưu Kỳ vào, trung viện và tiền viện giống nhau đều có hơn mười toàn phòng ốc, nhưng phòng ốc tốt hơn nhiều so với tiền viện.
Điều khiến Lưu Kỳ chú ý chính là trong hơn mười gian phòng tại trung viện đều thờ phụng tổ sư tu hành đạo giáo và ba vị Nhân Hoàng trong truyền thuyết.
Phục Hy ở giữa, Thần Nông ở trái, còn Hiên Viên ở bên phải. Phục Hy cầm trong tay Phục Hy Cầm, có lẽ là Phục Hy khảy khúc nhạc vỗ về chúng sinh, Thần Nông cầm trong tay Thần Nông tiên thường biến ra các loại thảo dược, cứu chữa giúp nhân loiaj. Còn Hiên Viên cầm trong tay Hiên Viên Kiếm quả quyết sát phạt, sát khí bức người, tượng trưng cho quyết thế vô thượng của Nhân Hoàng.
Lưu Kỳ nhìn thấy mấy pho tượng có chút kỳ quái, không ngờ trong sơn thôn nhỏ này lại có người cung phụng thần tượng.
- Ủa?
Lưu Kỳ đang muốn xoay người tiến về phía hậu viện lại phát hiện pho tượng Nhân Hoàng trong lòng có chút kỳ quái, Hiên Viên này tay phải cầm kiếm, tay trái cầm vật gì đó không phải vỏ kiếm, mà là thứ gì đó đen tuyền.
Lưu Kỳ nhìn vật đen tuyền kia hồi lâu cũng không đoán ra đó là vật gì, liền muốn leo lên án gỡ vật này xuống.
- Công tử.
Cam Ninh, Vương Nghị thấy Lưu Kỳ muốn leo lên án thờ phụng Nhân Hoàng, muốn khuyên bảo nhưng không biết nói gì. Người thời đại này rất sùng bái thần linh vì thế người bình thường rất khó có thể lý giải.
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay nói:
- Không sao.
Nói xong nhảy lên án, tiến lên gỡ vật kia xuống mới biết đó là một khối ngọc quyết bình thường ( Ngọc quyết là khối ngọc hình trăng khuyết), có thể là sơ xuất để quên khi điêu khắc tượng. Cười cười tùy tay ném xuống đất, nhưng ngọc quyết không vỡ, mà phát ra thanh âm vàng ngọc, thanh thúy vô cùng.
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên, lại nhặt nó lên nhìn hồi lâu cũng không thấy vết tích gì. Lúc này nhìn hai người Cam Ninh, nói:
- Các ngươi biết khối ngọc quyết này làm từ cái gì không?
Cam Ninh, Vương Nghị cầm ngọc quyết quan sát hồi lâu cũng không biết làm từ cái gì, Lưu Kỳ thu hồi ngọc quyết lại, dự định sau này tìm người để hỏi.
Sau đó ba người Lưu Kỳ nhìn lại hậu viện cũng không phát hiện điều gì. Chẳng lẽ đây thực sự là tòa đình viện bình thường, Lưu Kỳ có chút mê hoặc.
Lưu Kỳ đang định trở về phòng, thiếu niên Tiểu Phong ngày hôm qua lại chạy vào, thấy Lưu Kỳ liền chạy tới bên cạnh Lưu Kỳ nói:
- Các người lúc nào thì đi?
Lưu Kỳ còn tưởng rằng Từ lão sai y tới hỏi, biết ở đây cũng bất tiện, liền nói:
- Ngày mai đi.
Thiếu niên ngạc nhiên, nói:
- Nhanh như vậy sao? Ta phải về nhà chuẩn bị một chút.
Nói xong liền chạy ra bên ngoài.
Lưu Kỳ nhanh tay vội kéo Tiểu Phong lại nói:
- Ngươi về chuẩn bị cái gì?
Tiểu Phong nói:
- Ngày mai các người đi, trong nhà còn rất nhiều thứ ta không thể mang đi, bây giờ trở về đưa chúng cho các hương thân.
Lưu Kỳ có chút thẫn thờ, không ngờ Tiểu Phong thực sự muốn đi cùng bọn họ, liền hỏi:
- Vậy Từ lão để ngươi đi cùng chúng ta?
Tiểu Phong nhỏ giọng nói:
- Ngày mai bằng hữu của Từ lão sẽ đến đây, bọn họ nhất định uống say như chết, ta nhân cơ hội này đi cùng các người.
Lưu Kỳ hôm qua cũng nghe Từ lão nói ông có một bằng hữu thường xuyên tới thăm ông, không ngờ bọn họ còn cùng nhau uống rượu đến mức say không biết gì, lúc này nói:
- Bằng hữu của Từ lão làm nghề gì?
Tiểu Phong nói:
- Hái thuốc, lần nào đến cũng vào núi hái thuốc, sau Từ lão còn sai chúng ta vào núi hái dược thảo về cho y, y cũng xem bệnh giúp chúng ta, y thuật của y khá cao, có một lần Trương Thẩm mắc bệnh sống dở chết dở cũng là được y cứu sống.
Lưu Kỳ cười cười, vị bằng hữu này của Từ lão cũng có vài phần bản lĩnh, thuận miệng hỏi:
- Ngươi biết bằng hữu của Từ lão tên là gì chứ?
Tiểu Phong suy nghĩ nói:
- Mọi người trong thôn gọi y là Hoa Đà gì gì đó?
- Hoa Đà? Hoa Đà!
Lưu Kỳ ngạc nhiên hô lớn.
- Sao vậy?
Tiểu Phong nghi ngờ hỏi.
Lưu Kỳ nhìn Tiểu Phong hỏi:
- Ngươi vừa mới nói bằng hữu của Từ lão tên là Hoa Đà?
Nhắc tới Hoa Đà Lưu Kỳ không thể không cẩn thận hỏi lại. Ở thời này chỉ hai người có hai người có y thuật cao minh là Trương Trọng Cảnh và Hoa Đà, nếu như có thể mời họ trợ giúp, như vậy binh sĩ bị thương có thể được chữa trị, có thể giảm bớt thương vong cho binh sĩ.
- Uhm.
Tiểu Phong gật đầu.
- Y ngày mai tới sao?
- Đúng vậy.
- Được, chúng ta ngày kia đi, ngươi không cần vội vàng.
Lưu Kỳ cười nói.
Tiểu Phong nói lại từng chuyện từng chuyện ở đây cho Lưu Kỳ, cuối cùng khiến hắn lưu luyến không muốn rời.
- Chủ công muốn Hoa Đà trợ giúp chủ công?
Cam Ninh hỏi.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Hoa Đà này không phải hạng vừa, y có y thuật xuất thần nhập hóa nếu có thể mời y vào trong quân đội chữa trị, những binh lính bị thương quá nặng cũng sẽ được cứu sống.
Sắc mặt Cam Ninh biến đổi không nói gì, mà ngay cả sắc mặt Vương Nghị ở bên cũng trầm xuống. Lưu Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ một cái tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân, sau mỗi lần đại chiến trong quân luôn có một số binh sĩ bị thương nặng không thể chữa trị, giảm bớt nỗi thống khổ cho bọn họ, các thường thường hạ lệnh bí mật hành xử bọn họ.
Sáng hôm sau, Lưu Kỳ đã chuẩn bị từ sớm, sau chỉnh lý xong liền dẫn theo Cam Ninh và hơn mười Phi Hổ Vệ đi về phía dòng suối trong thôn. Người trong thôn dường như sớm biết Hoa Đà hôm nay tới, cũng đều đứng đây chờ từ sớm.
Lưu Kỳ đi tới trước mặt Từ lão, bái lạy nói:
- Từ lão.
Từ lão gật đầu không nói gì, Lưu Kỳ hôm qua đã nói với ông muốn bái kiến Hoa Đà, ông không thể không đồng ý. Lưu Kỳ đứng bên cạnh Từ Lão lẳng lặng chờ Hoa Đà.
Sau nửa canh giờ, có một cái bè trúc ngược dòng mà đi xuất hiện trong tầm mắt Lưu Kỳ, trên bè trúc có hai người, một người là người hầu chèo thuyền, người kia hơn sáu mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên bè trúc nhìn không chút mệt mỏi, thoạt nhìn thân thể khá khỏe mạnh. Đó hẳn là Hoa Đà, Lưu Kỳ nhìn Hoa Đà lại nghĩ tới Chương Bá, Hoa Đà và Chương Bá tuổi xấp xỉ nhau nhưng thân thể đều rất khỏe mạnh không chút gì tỏ vẻ già yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận