Tam Quốc Tranh Phong

Chương 235

- Chủ công. – Cam Ninh đứng ngoài đi đến nói.
- Đi mời Chương Bá tới đây, nói ta có chuyện quan trọng tìm ông ta.
Lưu Kỳ gật đầu nói, mặc dù bên trong tấm vải có nói qua nhưng không được tỉ mỉ, Chương Bá vẫn đi theo mẫu thân nên có thể biết chuyện này.
- Vâng.
Cam Ninh xoay người nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân của Chương Bá tới gần.
- Đại công tử.
Chương Bá nhìn sắc mặt âm trầm của Lưu Kỳ, âm thầm đoán vì sao Lưu Kỳ gọi mình tới đây.
- Chương Bá bây giờ nên nói cho ta biết chuyện của mẫu thân đi thôi?
Lưu Kỳ nhìn Chương Bá trầm giọng nói.
- Sao?
Vẻ mặt Lưu Kỳ như vậy hiển nhiên là đã biết chuyện gì, Chương Bá thở dài khẽ gật đầu, nhớ lại nói :
- Có phải Đại công tử vẫn nghi ngờ tại sao lão nô lại vẫn luôn đi theo phu nhân?
- Đúng vậy, với võ nghệ của Chương Bá làm sao có thể chỉ là một quản gia, hơn nữa lại làm vài chục năm.
Lưu Kỳ nhìn Chương Bá. Trong thời kì Tam quốc những võ tướng có thể làm đối thủ của Chương Bá không nhiều, mà Chương Bá lại làm quản gia trong phủ của hắn, hắn không thể không hoài nghi.
- Kỳ thật lão nô cũng không phải là quản gia gì cả. Lúc đầu lão nô chỉ vì bị kẻ thù đuổi giết may mắn được gặp tiểu thư lão nô mới thoát khỏi kiếp nạn, sau đó lão nô vẫn đi theo tiểu thư. Khi đó tiểu thư vẫn đang tuổi thanh xuân, lão nô đối đãi giống như nữ nhi ruột thịt của mình, tiểu thư tuổi nhỏ nhưng dung mạo đẹp lòng người, tính cách lại dịu dàng tự nhiên nhiều công tử trẻ tuổi tranh nhau theo đuổi. Tuy nhiên lúc ấy tiểu thư có hôn ước trong người nên đối với sự theo đuổi của bọn họ làm như không thấy.
- Lúc ấy mẫu thân đã có hôn ước rồi ư? – Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn Chương Bá.
- Đúng vậy, hôn ước của tiểu thư chính là biểu huynh Trấn Nam tướng quân Lưu Biểu, mặc dù là vâng lời cha mẹ mai mối, nhưng hai người cũng rất tình đầu ý hợp. Lúc ấy Trấn Nam tướng quân cùng mới đầy hai mươi tuổi, nhưng tài văn chương của hắn danh chấn thiên hạ, đang hăng hái ý chí khát vọng. Mà tiểu thư thì hiểu thi thư lễ nghĩa dịu dàng rộng lượng, cùng Lưu Kinh Châu thỉnh thoảng bình phẩm thơ họa, đàn cầm, vợ chồng hòa hợp.
Chương Bá nhắc tới mẫu thân Lưu Kỳ với vẻ mặt yêu thương, giống như là đang nói về nữ nhi của mình.
- Năm đó triều chính tan hoang suy sụp, Lưu Kinh Châu thân là con cháu hoàng thất tự nhiên phải bôn ba hi vọng có thể cứu vãn triều cục. Tuy lúc đó hắn có một chút danh tiếng nhưng uy vọng không đủ. Hơn nữa lúc ấy triều chính đã bất trị, bởi vậy mà Lưu Kinh Châu cũng chỉ có thể thất vọng mà quay về. Cũng trong năm đó dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, tiểu thư và Lưu Kinh Châu thành hôn, sau thành hôn hai người vẫn tương kính như tân, hạnh phúc mĩ mãn, năm thứ hai thì tiểu thư sinh ra công tử.
Nói xong Chương Bá nhìn Lưu Kì trìu mến, giống như là tôn tử ruột thịt của mình.
- Về sau vì sao mẫu thân lại ra đi như vậy? – Lưu Kì truy vấn.
- Sau đó thời cuộc rung chuyển, Lưu Kinh Châu càng ngày càng bận rộn nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì về nhà với tiểu thư. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Lưu Kinh Châu bị phái ra bên ngoài, mà chỗ đó hỗn chiến liên miên nên Lưu Kinh Châu lo lắng cho sự an nguy của tiểu thư, nên đã để tiểu thư và đại công tử ở lại trong phủ, một mình đi ra ngoài. Chỉ có điều thế sự khó lường, ngay sau khi Lưu Kinh Châu rời khỏi, kẻ thù lúc trước của lão nô liền tìm tới cửa. Kẻ thù của lão nô không ai khác chính là Viên Thuật. Gia đình lão nô vốn là gia đình tập võ, Viên Thuật mời chào không được liền âm thầm phái binh mã tàn sát toàn bộ già trẻ trong nhà lão nô, giết sạch, chỉ một mình lão nô chạy trốn được.
- Viên Thuật kia không hiểu từ đâu biết được lão nô không chết, sau khi điều tra ra hành tung của lão nô, chẳng qua là khi Lưu Kinh Châu còn ở trong phủ thì Viên Thuật không dám tiến đến trả thù, chờ sau khi Lưu Kinh Châu đi rồi Viên Thuật mới phái người chặn giết lão nô. Tiểu thư bất hạnh bị tai bay vạ gió trúng kịch độc không thể chữa trị nên ra đi.
Chương Bá nói xong không khỏi rơi lệ lã chã.
- Lão nô là người đáng chết, được tiểu thư cứu giúp nên ở lại bên người để bảo vệ tiểu thư, không ngờ tiểu thư vì đó mà gặp họa. Lão nô vốn là muốn tìm đến cái chết, nhưng trước lúc lâm chung tiểu thư nhắc nhở lão nô chăm sóc Đại công tử, bởi vậy lão nô mới sống tạm cho đến nay.
Chương Bá vẻ mặt đau buồn nói.
- Vậy có tra ra rõ ràng là ai tiết lộ hành tung của Chương Bá cho Viên Thuật không?
Nghĩ đến tin tức trên tấm vải gấm, hiển nhiên là có người muốn đối phó phụ thân của hắn.
- Đại công tử nói không sai, sau khi Lưu Kinh Châu nghe tin tiểu thư qua đời đã đi suốt đêm để trở về. Lưu Kinh Châu quyết tâm trả thù cho tiểu thư. Điều tra mới biết được người tiết lộ hành tung của lão nô cho Viên Thuật chính là đương kim thiên tử Lưu Hiệp.
Chương Bá nói xong vẻ mặt phẫn nộ.
- Ôi.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu. Tuy rằng đã biết là Lưu Hiệp, nhưng nghe được chính miệng Chương Bá nói ra Lưu Kỳ lại có chút không dám tin. Lưu Biểu là dòng họ Hán thất, Lưu Hiệp lôi kéo còn không kịp vì sao còn làm như vậy.
- Vì sao Lưu Hiệp phải làm như vậy?
Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn Chương Bá hỏi.
- Lão nô không biết, mà ngay cả Lưu Kinh Châu cũng không biết. Sau khi Lưu Kinh Châu khó xử tâm tình đã biến đổi lớn, từ đó không hề gặp mặt Lưu Hiệp, đối với Viên Thuật hắn không có khách khí như vậy, sau đó đối nghịch với Viên Thuật liên tục, mấy năm rồi Viên Thuật bị giết rồi.
Chương Bá hiển nhiên rất bất mãn với cách làm của Lưu Biểu.
Đối với cách làm của Lưu Biểu thật ra Lưu Kỳ có thể hiểu được, dù sao lúc ấy Hán thất suy sụp mà Lưu Hiệp lại là một trong những hoàng tử tương đối nổi bật, thật sự không dễ đối phó. Hơn nữa Lưu Biểu lại là một trong Bát tuấn, một người được hun đúc giáo dục sâu sắc văn hóa Nho gia tất nhiên không thể làm ra việc đại nghịch bất đạo.
Tuy rắng lúc ấy chưa biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân, nhưng Lưu Kỳ cũng biết mẹ của hắn chôn cất ở Lạc Dương, Lưu Biểu làm như vậy tự nhiên là hi vọng sinh thời có thể quay lại Lạc Dương. Chỉ có điều thiên hạ chư hầu hỗn chiến, Lưu Biểu lại không có quyết đoán tranh giành thiên hạ cuối cùng đến chết cũng chưa thể trở lại Lạc Dương.
- Nếu rảnh rỗi ta sẽ đi tới Tương Dương thăm mẫu thân. – Lưu Kỳ thở dài nói.
- Đại công tử không cần lo lắng, ở Lạc Dương chỉ là một tòa mộ chôn quần áo cùng di vật mà thôi, Lưu Kinh Châu sau khi thống nhất Kinh Châu đã sai người bí mật chuyển mộ địa tiểu thư tới đây. Hắn nghĩ rằng ta không biết nhưng thật ra ta chỉ không muốn so đo với hắn thôi. Mấy năm nay ta cũng thường xuyên tới vấn an tiểu thư.
Chương Bá an ủi.
- ồ, ở nơi nào?
Xem ra Lưu Biểu đối với mẫu thân hắn vẫn chưa buông bỏ được, bằng không cũng sẽ không bí mật đem mộ của mẫu thân dời tới đây, Chương Bá cũng nhìn ra được điểm ấy mới không ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận