Tam Quốc Tranh Phong

Chương 590

Nhưng hôm nay Lưu Chương hạ lệnh chu di tam tộc của Nghiêm Nhan khiến mọi người không thể không tin, không đến mức sơn cùng thủy tận, không đến nước cuối cùng Nghiêm Nhan tuyệt đối sẽ không quy hàng Kinh Châu. Bao năm qua Nghiêm Nhan lập không ít chiến công cho Ích Châu, vậy mà Lưu Chương chỉ hạ một mệnh lệnh đã phủ quyết tất cả, điều này làm cho trong lòng Lôi Đồng cực kỳ khó chịu.
Liên tưởng tới kết cục của gia tộc Ngô thị thời gian trước, Lôi Đồng lắc đầu trong lòng tràn đầy chua xót. Sau đó gã không do dự nữa mà dẫn hai vạn đại quân dưới trướng rời khỏi Miên Trúc.
Sau khi mệnh lệnh của Lưu Chương được truyền xuống không lâu, tin tức Nghiêm Nhan đầu hàng Kinh Châu lập tức truyền ra toàn bộ Miên Trúc, mà chuyện trước đó Nghiêm Nhan quy hàng Kinh Châu cũng được truyền khắp đại quân Ích Châu, chuyện trước khi Nghiêm Nhan quy hàng Kinh Châu và mệnh lệnh tru di tam tộc của Lưu Chương làm cho tất cả binh lính trong thành Miên Trúc đều cảm thấy bi thương.
Đến khi Trịnh Độ phát hiện sự quỷ dị trong chuyện này thì nó đã được truyền ra khắp toàn bộ Miên Trúc. Tin tức Nghiêm Nhan quy hàng Kinh Châu ngay cả y cũng vừa mới nhận được, vậy mà mệnh lệnh của Lưu Chương vừa được truyền xuống không lâu thì toàn bộ đại quân Ích Châu đều biết quá trình Nghiêm Nhan quy hàng Kinh Châu, trong đó rõ ràng là có âm mưu.
Tuy nhiên lúc này cho dù Trịnh Độ có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, mệnh lệnh của Lưu Chương đã truyền xuống, dù thế nào cũng không thể thay đổi được, hắn biết rõ Lưu Chương rất coi trọng thể diện, cho dù ý thức được mình làm sai cũng không hạ lệnh hủy bỏ xử phạt Nghiêm Nhan.
Nhìn sĩ khí đại quân ngày càng xuống dốc, Trịnh Độ chỉ có thể thở dài, chuyện có thể làm hắn cũng đã làm, còn lại thì phải xem ý trời. Tuy là vậy nhưng Trịnh Độ đã không còn bất cứ hi vọng gì với Ích Châu.
Thành Đô, khi tin tức Nghiêm Nhan binh bại truyền đến Thành Đô, Thành Đô im ắng kể từ sau khi đám người Lưu Chương rời đi đến nay đột nhiên gợn lên một đợt sóng.
- Hừ, nếu không có sự ủng hộ to lớn của Nghiêm tướng quân thì lúc này ông ta sớm đã bị các thế gia tước mất quyền lực, không ngờ ông ta lại vong ân phụ nghĩa như vậy.
Trong phủ đệ Trương Tùng, một giọng nói hùng hồn vang lên mang theo sự tức giận không cam lòng.
- Haizz, lần này khai chiến với Kinh Châu, Ích Châu vốn đã rơi vào hoàn cảnh bất lợi, có thể duy trì chưa thất bại cũng là tận sức, lần này binh bại không liên quan tới Nghiêm tướng quân, chính là do thiên thời bất lợi, Châu Mục đại nhân làm như vậy không khác gì tự chui đầu vào rọ.
Pháp Chính nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Mạnh Đạt, lắc đầu thở dài, y vốn vẫn ôm một chút hi vọng với Ích Châu, nhưng lúc này xem ra Ích Châu nhất định sẽ thất bại.
Trương Nhậm và Nghiêm Nhan là hai trụ cột lớn của Ích Châu, bất kỳ người nào ngã xuống thì Ích Châu cũng khó mà chịu đựng được, hiện giờ Nghiêm Nhan vừa mới ngã xuống, Lưu Chương đã bạc như vậy, chẳng phải khiến người khác thất vọng đau khổ.
Cho dù những người không có ý quy hàng Kinh Châu nhưng khi nhìn thấy Lưu Chương như vậy thì sao có thể không vì tương lai của mình mà tính toán, huống chi các thế gia luôn chỉ biết tự bảo vệ mình.
Nghe hai người nói chuyện, Trương Tùng cũng lắc đầu thở dài, tuy gã đã quyết tâm đầu nhập vào Kinh Châu, nhưng thấy tình hình Ích Châu như vậy, gã cũng chỉ biết thở dài.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này trời đã dần tối, từ lúc Nghiêm Nhan binh bại cũng đã hai ngày:
- Tử Long hẳn là đã đến rồi.
- Hả?
Pháp Chính và Mạnh Đạt đểu sửng sốt, giật mình. Tính toán thời gian thì đáng ra lúc này Triệu Vân đã thế phụ cận Thành Đô rồi, mấy ngày này nhưng nơi mà Triệu Vân đi qua, hoặc là quy hàng hoặc là thành trì nhanh chóng bị công phá, thế như chẻ tre, khí như cầu vồng, làm cho người ta không thể không chú ý.
- Không bằng ta mời Triệu Vân vào thành?
Danh tiếng của Triệu Vân gã nghe như sấm bên tai, thực ra trong lòng đã muốn gặp vị tướng lĩnh nổi bật này từ lâu.
Pháp Chính im lặng không nói, quay đầu nhìn về phía Trương Tùng, việc của ba người ở Thành Đô hiển nhiên là do Trương Tùng cầm đầu.
Thấy hai người nhìn về phía mình, Trương Tùng lắc đầu:
- Cũng chưa phải lúc, hiện giờ các thế gia trong Thành Đô đang rục rịch, không thể không đề phòng, chúng ta vẫn nên im lặng theo dõi kỳ biến.
- Ử, một khi đã như vậy chúng ta im lặng theo dõi kỳ biến, ta cũng muốn xem Lưu Kỳ kia có tính toán gì không?
Pháp Chính gật đầu nói.
………………..
- Khởi bẩm chủ công, Quảng Hán thất thủ rồi!
- Khởi bẩm chủ công, thành Tân Đô thất thủ!
- Khởi bẩm chủ công, Quảng Đô quy hàng Kinh Châu rồi.
……………
Trong một ngày mà có đến mấy thành trì thất thủ, đều là những thành trì trọng yếu của Ích Châu, gần như cứ cách mỗi hai ba canh giờ lại có mấy thành trì hoặc là thất thủ hoặc là quy hàng Kinh Châu, mà hễ thành trì bị Kinh Châu công phá thì lương thảo và đồ quân nhu trong thành đều bị binh mã Kinh Châu đốt hủy rồi mới rời khỏi, rồi nhanh chóng đánh hạ một thành trì khác.
Mọi người lại cảm nhận được sự dũng mãnh của Triệu Vân thêm một lần nữa, Triệu Vân dường như chính là một cỗ máy chiến tranh không biết mệt mỏi, không hề dừng lại, vượt qua Miên Trúc đi thẳng vào bụng Ích Châu, hễ nơi nào đại quân của Triệu Vân đi qua thì từng ấy thành trì bị đánh hạ.
Trên đại điện, mọi người dường như đã thành thói quen, cứ cách mỗi mấy canh giờ lại có tin tức của các thành trì được truyền đến, bởi vậy bọn họ ngồi cả ngày không nói, cũng không thảo luận với nhau, giống như là thờ ơ với tình thế của Ích Châu.
Mệnh lện xử phạt Nghiêm Nhan của Lưu Chương dường như khiến cho tất cả mọi người trên đại điện đều lâm vào yên lặng.
Đạp đạp đạp... ...
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, mọi người cũng cảm thấy bất ngờ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, suy đoán xem là thành trì nào bị thất thủ, nếu mọi người không đoán sai thì sau khi Triệu Vân đánh hạ Quảng Đô sẽ tấn công Thành Đô.
Chỉ có an nguy của Thành Đô mới khiến cho mọi người chú ý, dù sao bên trong Thành Đô còn có Mạnh Đạt cùng hai vạn binh mã, Triệu Vân có muốn đánh hạ Thành Đô cũng không dễ dàng.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú thì một gã thám báo đi tới.
- Khởi bẩm chủ công, Giang Nguyên thất thủ.
- Hả?
Lần này thì toàn bộ mọi người trên đại điện đều sửng sốt, ngẩng đầu không hiểu nhìn thám báo. Giang Nguyên? Nếu nhớ không lầm thì Giang Nguyên là ở phía nam Thành Đô, công phá Quảng Đô, kế tiếp không phải công chiếm Thành Đô sao? Vì sao lại quay sang Giang Nguyên?
Đối với sự khó hiểu của mọi người, Lưu Chương ngồi ở vị trí đầu não cũng thở phào nhẹ nhõm, một khi Thành Đô bị công phá thì có nghĩa là hắn hoàn toàn thất bại, khó có thể ngăn được cơn sóng giữ.
Nhưng sau đó cũng cảm thấy kinh ngạc, vì sao Kinh Châu không không tấn công Thành Đô mà lại tấn công Giang Nguyên? Đánh hạ Thành Đô cũng có nghĩa trận chiến tranh này sẽ kết thúc, vì sao phải tốn công tốn sức đi qua Thành Đô để tấn công Quảng Nguyên?
Trịnh Độ ở bên dưới Lưu Chương cũng lộ vẻ mơ hồ không hiểu, quả là vậy, ngay từ đầu y đã không cho rằng Triệu Vân sẽ tấn công Thành Đô, trong Thành Đô có hai vạn binh mã, cho dù Triệu Vân có dũng mãnh cũng không thể chỉ dựa vào mười ngàn người mà phá trược một thành trì chắc chắn như Thành Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận