Tam Quốc Tranh Phong

Chương 82

Tề Cương nghe Từ Thịnh nói, không nói gì thêm nữa, trực tiếp truyền lệnh tập kết người trong trại.
Huyện Du, tiếng trống trận dồn dập từ sáng sớm vang tới tận giữa trưa, đại quân của Thái Sử Từ cũng tấn công từ sáng sớm đến tận giữa trưa. Trên chiến trường, tiếng trống trận âm vang rung trời, tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm vào nhau cùng lúc pha lẫn tiếng tên bay xé gió tạo thành một tòa thành trì màu máu.
Đại quân Thái Sử Từ từ sáng sớm đến giữa trưa đã hoán đổi hơn hai mươi lần, còn tướng sĩ thủ thành cũng thay đổi ba bốn lần, song phương xoay quanh tường thành triển khai chiến đấu, hôm nay cũng không có gì khác ngày hôm qua. Cứ mỗi lần đại quân Thái Sử Từ tấn công lên tường thành đều bị Hoắc Tuấn đánh đuổi, sau đó đánh lên tường thành lại bị đánh lui xuống, cứ như vậy lập đi lặp lại không ngừng.
Khác ngày hôm qua chính là trận chiến ngày hôm nay càng thêm khốc liệt thường vong càng lớn, đại quân Thái Sử Từ tiến công cũng càng thêm mãnh liệt, nhiều lần Hoắc Tuấn thiết chút nữa bị đối phương đánh bại, tường thành cũng có lúc gần như bị đối phương chiếm giữ. Cũng may Hoắc Tuấn dốc hết sức mới có thể đoạt lại quyền khống chế tường thành. Nhưng mặc dù vậy, chiến đấu cả buổi cũng khiến đại quân trong thành thương vong thêm nhiều.
Đại quân Thái Sử Từ giống như cỗ máy không biết mệt mỏi tấn công không ngừng nghỉ. Hết đám này lui ra lại có đám khác xông tới, trong lúc đó căn bản không có gián đoạn, còn binh lính trên tường thành không thể không ứng phó cuộc tấn công liên hồi này. Bởi vì bọn họ không muốn bị đại quân Thái Sử Từ một lần tấn công bất ngờ mà mất đi tường thành, tiếp đến mất đi thành trì và tính mạng.
Thái Sử Từ và Hàn Đương thúc ngựa tới chân thành, chăm chú nhìn vào chiến trường, một đống mệnh lệnh từ miệng y hạ xuống, sau thông qua lính liên lặc truyền vào chiến trường, cứ mỗi lần y truyền mệnh lệnh có ý cuộc chiến lại thay đổi. Hoắc Tuấn cũng không thể không dựa theo sự biết đổi của đại quân địch để ứng biến, y biết mình không phải đối thủ của Thái Sử Từ, nhưng y lại không chút do dự truyền mệnh lệnh. Mệnh lệnh truyền xuống khiến tướng sĩ thủ thành nhanh chóng thay đổi phòng bị, tuy không thể một lần ngăn cản nhưng khiến thế tấn công của đại quân Thái Sử Từ chậm lại, ngay sau đó lại truyền ra một đạo mệnh lệnh khiến thế tấn công của đại quân Thái Sử Tử biến thành vô hình.
Thái Sử Từ nhìn Hoắc Tuấn trên tường thành toàn thân máu tươi trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, đây là lần đầu tiên y thấy tướng lãnh có thể chống y tấn công lâu như vậy, tướng lãnh Giang Đông có thể ngăn cản y tấn công không vượt quá năm đầu ngón tay, không ngờ ở huyện Du nho nhỏ này lại có một người.
Thái Sử Từ nhướng mày, nhìn Hoắc Tuấn trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối, y tiếc thay cho Hoắc Tuấn. Từ sáng tới chưa y không chỉ một lần biểu đạt lòng mến mộ nhân tài, hy vọng Hoắc Tuấn có thể đầu hàng, chỉ là ngay cả một tướng lãnh huyện nhỏ ở Kinh Châu ngay cả tên cũng không lại cự tuyệt ý tốt của y, y không hiểu vì sao Hoắc Tuấn lại trung thành với gã Lưu Biểu không trọng dụng mình.
- Đáng tiếc.
Thái Sử Từ than nhẹ, lòng tiếc nuối nhanh chóng bị thay thế, chúa ta không thể sử dụng ngươi, vậy cũng chỉ có thể hủy diệt ngươi.
- Công thành!
Thái Sử Từ khong chút do dự hạ lệnh, ở phía sau cách Thái Sử Từ không xa có ba cái tỉnh lan cao hơn mười thước ầm ầm tiến về phía tường thành duyện Du, thấy vậy binh lính công thành đang trên đường đều tránh sang hai bên.
. . . . .
Hoắc Tuấn thấy từng đám từng đám binh lính công thành, trong lòng ngược lại càng thêm bình tĩnh, tiếng kêu tiếng gào thét không hề ảnh hưởng tới y. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi y nhanh chóng hạ xuống một đống mệnh lệnh, có khi tùy tay vung đao chém chết quân địch vọt tới trước người, huyết tương văng tung tóe, máu tươi đổ khắp nơi.
Nhìn đại kỳ của đại quân Giang Đông dựng cao ngất ngưỡng dưới chân thành, Hoắc Tuấn hít sâu một hơi. Ngay cả y cũng không ngờ có thể ngăn cản đại quân Thái Sử Từ tấn công trong khoảng thời gian dài như vậy. Vừa mới bắt đầu y đích thực bị đánh cuống tay cuống chân, nhưng lúc này hoàn toàn trái ngược
Tiến công dồn dập mà mãnh liệt khiến lòng Hoắc Tuấn rối loạn, chỉ là khi y nhanh chóng hạ mệnh lệnh khiến thế tiến công của đại quân Thái Sử Từ chậm lại, y mới thở phào nhẹ nhõm. Y biết mình và đại tướng thân trải trăm trận chiến có khoảng cách cực lớn, nhưng y không sợ hãi, trong đầu chỉ có chiến ý dâng trào, chiến ý trong mắt cũng càng lúc càng nồng đậm, mà ngay cả máu trong thân thể y cũng sôi trào.
Chiến đấu tới tận trưa, y được nhiều hơn mất:
- Chiến trường quả nhiên là thao trường huấn luyện tốt nhất.
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe sáng, thầm nghĩ. Mỗi buổi sáng y đều tôi luyện bản thân đồng thời tôi luyện cấp dưới, nguyên bản những binh lính này rất bình thường, nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn khác, chiến ý trong mắt kia cho dù ở huấn luyện hà khắc cũng không thể huấn luyện được. Y lúc này đã coi Thái Sử Từ là mao đao huấn luyện bản thân.
Tiến bộ của bản thân cũng không khiến Hoắc Tuấn vui mừng, trong lòng y ngược lại càng thêm nặng nề. Ánh mắt y tùy ý chằm chằm nhìn ba xe Tỉnh Lan phía sau chiến trường, Tỉnh Lan kia cao hơn mười thước so với tường thành huyện Du còn cao hơn hai thước, đứng trên Tỉnh Lan có thể nhìn xuống tường thành, binh lính trên thành hoàn toàn bị bóc trần dưới sự công kích của tỉnh lan.
Giống như y suy đoán, đại quân Thái Sử Từ thực sự mang theo khí giới công thành, tới trưa mỗi lần đánh đuổi đại quân Thái Sử Từ tấn công y đều không tự chủ được nhìn về phía Tỉnh Lan, thầm nghĩ không biết khi nào Thái Sử Từ sẽ vận dụng lợi khí này công thành.
Đột nhiên Tỉnh Lan dao động, Tỉnh Lan cao hơn mười thước trên chiến trường giống như quái vật lớn, từ từ tiến lên mang theo tiếng vang ầm ầm, khiến người ta phải ngước lên nhìn.
Nhìn Tỉnh Lan từ từ tới gần tường thành, trong mắt Hoắc Tuấn hiện lên một tia lo lắng rồi ngay lập tức bị chiến ý dâng trào lấp đầy, nhìn máu tanh phiêu động trong gió chiến ý trong mắt y lại càng điên cuồng hiện lên.
Tỉnh Lan từ từ tới gần tường thành, lộ ra bộ phận bên trong Tỉnh Lan. Tỉnh Lan này có ba tầng, mỗi tầng đều có lượng lớn tiễn thủ cầm nỏ tiễn và trường cung. Tỉnh Lan lớn như vậy đã bị binh lính lấp đầy, hé ra cung tiễn chĩa về phía huyện Du. Mỗi nỏ tiễn dài hai thước được ba gã binh lính nâng lên, nỏ tiễn đã chuẩn bị xong, chờ lệnh tùy thời bắn ra.
Huyện phủ huyện Du, Lưu Bàn ngồi trên vị trí chủ tọa, nhắm mắt chờ tin tức trên thành, Mã Lương và Tô Phi ngồi ở bên thỉnh thoảng về phía ngoài cửa. Trên đại sảnh im lặng dị thường ngay cả tiếng hít thở cũng đều nghe thấy. Tiếng trống trận ngoài thành đã kéo dài cả buổi, ba người bọn họ cũng như vậy cả sáng nay, tuy ngồi yên tĩnh ở đây nhưng trong lòng bọn họ làm thế nào đi nữa cũng vô pháp bình tĩnh.
Cạch cạch. . .Tiếng bước chân dồn dập vang lên khiến ba người trong phòng đều đứng lên, một gã quân sĩ chạy đến vội vàng nói:
- Địch quân vận dụng . . .Tỉnh Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận