Tam Quốc Tranh Phong

Chương 530

Khi hai gã tiểu tướng này đứng ra đầu hàng, trong lòng mọi người bắt đầu nguội lạnh. Qủa nhiên chỉ một lát sau lại có vài tên binh lính đi ra, thời gian trôi qua lại càng có nhiều binh lính đi ra, chỉ sau nửa canh giờ chỉ còn lại vài trăm tên binh lính vẫn cứ kiên cường chiến đấu.
Mấy trăm cung tiễn, hơn mười kiện cung lắc về phía này, mà phía trước lại có mấy ngàn tên mặc áo giáp, tay cầm binh khí lạnh lùng nhìn chăm chú, lúc này mấy trăm tên binh lính Ích Châu mặt mày tái nhợt, tinh thần dao động.
- Vỏ binh khí xuống.
Ngô Ý biến sắc nhìn mấy trăm binh lính này mở miệng lần nữa.
Cạch, keng…
Cạch, keng…
………..
Những tiếng động vang lên không dứt, trong nháy mắt mấy trăm binh lính đã buông bỏ binh khí trong tay, sau đó hai mắt vô thần im lặng không nói.
- Triệu tướng quân, hiện tại chúng ta cũng đã đầu hàng, không biết Triệu tướng quân sẽ xử trí chúng ta như thế nào?
Ngô Ý quay đầu nhìn về phía Triệu Vân đang đứng trên cổng thành nói.
- Ngô tướng quân yên tâm, Kinh Châu ta không giết người đầu hàng! Về phần xử trí những người này như thế nào, còn cần phải bẩm báo chủ công mới có quyết định.
Triệu Vân lệnh cho binh lính bỏ cung nỏ, đi xuống dưới thành nói.
- Áp tải bọn họ xuống doanh trại, tách ra trông coi.
Triệu Vân nhìn về phía Cam Ninh, thấy Cam Ninh gật đầu, mới mở miệng nói.
Thấy Triệu Vân nói vậy, Ngô Ý mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Cam Ninh.
- Triệu tướng quân!
- Cam tướng quân!
Hai người tiến lên chắp tay nói.
- Không biết tình hình Hán Trung thế nào rồi!
Vào trong quân doanh Triệu Vân liền mở miệng nói.
- Tử Long yên tâm, Hán Trung mọi việc đều thuận lợi, chủ công dã ổn định được cục diện, mặc dù binh mã của quân sư không tới cũng có thể đánh hạ Hán Trung.
Cam Ninh nói.
- Vậy là tốt rồi, Hưng Bá tới đúng lúc lắm, ngày mai ta sẽ dẫn binh mã chạy về Ích Châu tiếp ứng quân sư, ta và quân sư đã mấy ngày không thể liên hệ được, khả năng quân sư đã xảy ra chuyện?
Triệu Vân nghiêm trọng nói.
- Cái gì? Vài ngày không có tin tức, chẳng lẽ Ích Châu động thủ với binh mã Kinh Châu ta?
Cam Ninh biến sắc nói.
- Không biết, tuy nhiên Lưu Chương đã hạ lệnh đuổi binh mã Kinh Châu ta ra khỏi Ích Châu, nói không chừng sẽ thật sự động thủ.
Triệu Vân lắc đầu nói.
- Tướng quân.
Đúng lúc này có một tiếng thét kinh hãi truyền vào, sau dó tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Bước gần tới rương gỗ, chỉ cảm thấy âm thanh trong rương gỗ ngày càng lớn, thậm chí nàng có thể nghe thấy trong âm thanh đó có ý vội vàng. Nhìn vào rương to trước người, Tân Hiến Anh sắc mặt thay đổi mấy lần, sau một hồi mới có thể giơ tay nhấc rương gỗ lên, tình cảnh trong rương gỗ làm cho nàng ta có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy trong gương gỗ người cao hơn nửa, hương thơm bao quanh, tay áo xoăn lên. Trong rương có một vị thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bị trói trong rương, thiếu nữ bị một nắm vải bố bịt miệng lại, hai tay và hai chân đều bị trói vào trước người, dường như sợ thiếu nữ va chạm trên đường đi, còn cố ý phủ một lớp vải gấm dày xung quanh rương.
Thiếu nữ làn da trắng sáng, một đôi mắt nhỏ hẹp và dài, trên lông mi vẫn còn giọt lệ treo mơ hồ, tuy rằng bốn phía rương gỗ có lớp vải gấm, nhưng búi tóc của thiếu nữ vẫn bị hỗn độn như cũ, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua làm cho người ta tội nghiệp.
Lông mày của thiếu nữ dường như không hề thua so với Tân Hiến Anh, nhưng thật sự điều khiến Tân Hiến An kinh ngạc cũng chính là mình lại quen thuộc thiếu nữ này, phải nói là cực kỳ biết mới đúng.
Nhìn thấy Tân Hiến Anh, trong mắt thiếu nữ tràn đầy niềm vui bất ngờ, giãy giụa muốn muốn từ trong rương đứng lên.
- “Mật muội?”
Kinh ngạc nhìn một hồi, Tân Hiến Anh mới xác nhận, người con gái trong rương chính là chị em kết nghĩa cùng nhau lớn lên Chân Mật.
Giống như Tân thị, Chân thị cũng là đại tộc Ký Châu, chỉ có điều là chi phụ Chân Mật chết sớm, mới làm cho gia tộc Chân thị suy sụp như vậy. Gia tộc Chân thị giàu có thiên hạ, nếu không phải gia tộc Chân thị lấy hơn phân nửa gia tài ra, thì Viên Thiệu mượn lương thảo, nói không chừng gia tộc Chân thị lúc này đã sớm bị gia tộc Ký Châu thâu tóm rồi.
Phụ thân của Tân Hiến Anh và Chân Dật cũng coi như có chút giao tình, bởi vậy cũng mấy lần tương trợ gia tộc Chân thị vượt qua cửa ải khó khăn, Tân Hiến Anh và Chân Mật lại sinh ra cùng một năm, do vậy mà mối quan hệ của hai người cực kỳ thân mật. Tân Hiến Anh vẫn còn nhớ thời điểm khi mình rời khỏi Ký Châu, muội muội này vẫn còn đến khuyên bảo. Không ngờ lần này lại gặp mặt nhau ở cảnh tượng bất ngờ như vậy.
- “Ừ, ừ.”
Nhìn thấy Tân Hiến Anh đã nhận ra mình, trong mắt thiếu nữa liền lộ rõ niềm vui, lại cúi đầu xuống nhìn dây thừng trên người mình, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Tân Hiến Anh.
Thở một hơi sâu, Tân Hiến Anh tiến lên phía trước nới lỏng dây thừng trên người thiếu nữ ra, đỡ thiếu nữ ra khỏi rương lớn, sắc mặt Tân Hiến Anh có vẻ không tốt nhìn toán qua Chu Thương.
Chu Thương vội vàng khoát tay:
- “Phu nhân, mạt tướng không biết người này lại là muội muội của phu nhân, nếu biết thì đã không dám đối đãi như vậy?”
Kỳ thực Chu Thương muốn nói là quân sư đã làm như vậy, nhưng lời nói tới miệng thì trong lòng Chu Thương đột nhiên động lòng bèn che giấu việc này lại.
- “Tỷ tỷ.”
Thiếu nữ vẻ mặt tiều tụy ngước mắt nhìn về phía Tân Hiến Anh, trong lòng dường như có bất bình lớn, không kiềm được bật khóc.
- “Mật muội yên tâm, nơi này không có người nào dám ức hiếp muội nữa đâu.”
Ôm thiếu nữ vào trong lòng, Tân Hiến Anh vừa nhẹ giọng an ủi, vừa suy đoán dụng ý của Từ Thứ.
Gia tộc Chân thị mặc dù là đại tộc Ký Châu, giàu có thiên hạ. Nhưng so với quyền thế trong tay của đại tộc Tân Thị mà nói, lại chẳng là gì, Từ Thứ sao lại đối đãi với gia tộc Chân thị như vậy. Muốn nói Chân Mật này phát hiện hành động của Từ Thứ, điều này càng làm cho nàng có vẻ bán tín bán nghi, vị muội muội này của nàng thông minh hơn người, nhưng cả ngày ngoại trừ thăm hỏi bản thân mình ra, cũng không thường xuyên ra khỏi cửa, càng không thích lui tới với người lạ, làm sao có thể phát hiện được hành động của Cẩm Y Vệ.
Cuối cùng là nguyên nhân gì khiến cho Từ Thứ đối đãi với gia tộc Chân thị như vậy? Tân Hiến Anh kinh ngạc nhíu lông mày lại suy tư.
- “Tỷ tỷ, nơi này là nơi nào?”
Rời khỏi lòng Tân Hiến Anh, Chân Mặt bắt đầu đánh giá môi trường xung quanh, tuy rằng không phải xa hoa, nhưng vừa nhìn vào không phải là phủ đệ mà người thường có được, huống hồ nơi này dường như vậy chỉ là một nơi trong phủ, thân phận của những người trong phủ đệ này không phú thì quý.
- “Nơi này là nhà của tỷ tỷ, Mật muội sao lại bị Chu tướng quân mang đến đây?”
Kéo bàn tay nhỏ bé của Chân Mật, hai người cùng đi vào hậu viện.
- “Nhà tỷ tỷ?”
Chân Mật có chút nghi hoặc nhìn Tân Hiến Anh, lúc này mới phát hiện mình búi tóc của vị tỷ tỷ này đã cao lên, phân rõ ràng là đã là nhân phụ xuất giá rồi.
Không ngờ tỷ tỷ đã có gia đình? Chân Mật trước tiên kinh ngạc, nhưng nàng hiểu tính tình thanh cao tài năng của vị tỷ tỷ mình nam tử bình thường căn bản không lọt vào mắt của tỷ tỷ, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của tỷ tỷ hiện tại rõ ràng là đã lập gia đình trong khoảng thời gian không ngắn, hơn nữa trên đường này nhìn thấy vô số người thi lễ với tỷ tỷ, mà tỷ tỷ lại vui vẻ nhận, hiển nhiên trong lòng đối với cuộc hôn sự này cũng không hề có bất kỳ bất mãn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận