Tam Quốc Tranh Phong

Chương 290

Chỉ cần thiên tử một ngày không mất, Hán thất một ngày còn chưa hoàn toàn sụp đổ, như vậy Lưu Bị có thể tập hợp được dân tâm thiên hạ. Đại Hán dù sao truyền thừa mấy trăm năm, làm sao có thể nói diệt vong là diệt vong, ảnh hưởng của Hán thất đối với thiên hạ cũng không phải một sớm một chiều là có thể tiêu trừ, chỉ cần chí sĩ (tầng lớp tri thức xưa) thiên hạ còn có lòng hướng về Hán thất, vậy tất cả sẽ hội tụ bên cạnh Lưu Bị, đây mới là ưu thế lớn nhất của Lưu Bị.
Nghĩ đến đây Tuân Văn Nhược ngược lại hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Giản Ung, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Nếu Lưu Bị thật sự là thân thuộc Hán thất còn dễ nói, nhưng một khi Lưu Bị này là giả mạo, vậy chẳng phải là mượn danh nghĩa Hán thất chiêu dụ nhân tâm khắp nơi, tương lai nói không chừng còn có thể soán lấy thiên hạ Hán thất.
Tuân Văn Nhược càng nghĩ càng sợ hãi. Thân phận Lưu Bị mặc dù là thiên tử thừa nhận, nhưng mà ai biết có phải thiên tử vì tranh thủ viện trợ bên ngoài mà đối với Lưu Bị một mắt nhắm một mắt mở hay không, điều này một khi sơ sẩy sẽ khiến cho Hán thất tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Chuyện trọng yếu như thế, Lưu Kỳ cũng nói trịnh trọng như thế, Tuân Văn Nhược Nhược lúc này hận không thể lập tức trở về Hứa Đô tìm thiên tử hỏi đến cho ra lẽ. Hán thất tuy rằng đã suy thoái, nhưng mà cũng không đến mức để cho người khác lấy danh nghĩa Hán thất cướp thiên hạ, cái này còn âm độc hơn so với hành động đánh hạ Hán thất lộ liễu của Tào Tháo.
Lưu Kỳ chỉ nói mấy câu ngắn ngủn không chỉ khiến Tuân Văn Nhược lâm vào trầm tư, mà ngay cả những sứ giả khác cũng lâm vào trầm tư. Tình huống như vậy người bình thường cũng không hoài nghi, nhưng mà một khi Lưu Kỳ đưa ra việc này, vậy thì không thể không hoài nghi, huống chi bất kể ai đều nhìn ra việc này quan hệ trọng đại không thể không cẩn thận.
- Đại công tử nói có lý, việc này không thể qua loa được. Sau khi trở lại Ích Châu, tại hạ nhất định đem việc này báo cáo chủ công, để chủ công thượng tấu việc này, nhằm xác nhận thân phận của Lưu Dự Châu.
Trương Tùng vẫn luôn trầm tư không nói gì đã mở miệng trước tiên.
Hắn mặc dù có chút thất vọng đối với Lưu Chương, nhưng lúc này liên quan đến tiền đồ vận mệnh của Lưu thị nhất tộc, hắn không thể không cẩn thận. Thiên hạ hôm nay ngoại trừ Kinh Châu, cũng chỉ có Ích Châu vẫn còn nằm trong tay Lưu thị nhất tộc, đề nghị kia của Lưu Kỳ, mặc kệ là vì cái gì đều cần phải xác nhận, dù là Lưu Chương có mặt ở đây cũng sẽ coi trọng.
- Đúng vậy, sau khi tại hạ trở lại Hứa Đô cũng sẽ đích thân đem việc này báo cáo thiên tử, hy vọng thiên tử không bị lừa gạt.
Tuân Văn Nhược gật gật đầu trịnh trọng nói, ý tứ trong lời nói hết sức rõ ràng, nói đúng là Lưu Bị lừa gạt thiên tử mới có được danh tiếng hoàng thúc.
- Hừ! Thân phận hoàng thúc là thiên tử tự mình xác nhận, sao có thể giả được. Đại công tử làm như thế chẳng phải là không coi hoàng thúc ra gì. Hoàng thúc lúc này tuy rằng phiêu bạt khắp nơi, nhưng mà cũng là trưởng bối của Đại công tử, sao Đại công tử có thể hoài nghi được.
Nghe được mấy người bàn bạc, Giản Ung một bên nhịn không được nói. Y đi theo Lưu Bị hối hả ngược xuôi đối với thân phận Lưu Bị hết sức tin tưởng, lúc này thấy đến đám người Lưu Kỳ hoài nghi thân phận Lưu Bị thì giận dữ, nếu không phải cố kỵ nơi đây là Kinh Châu, chỉ sợ y đã thẳng thắn mắng nhiếc rồi.
Y thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lưu Kỳ làm như thế, giữa Kinh Châu cùng Tào Tháo rõ ràng đã là đại địch sinh tử, không có mảy may chỗ trống nào hòa hoãn, vừa rồi Tuân Văn Nhược chèn ép đối với Kinh Châu, chẳng lẽ Lưu Kỳ đã quên hay sao? Sao mới không bao lâu đã liên hợp thế lực Tào Tháo chèn ép Lưu Bị rồi.
Lưu Kỳ thấy Giản Ung như thế chỉ cười cười không nói gì, tuy rằng hắn và Tào Tháo là đại địch sinh tử, nhưng mà hắn và Lưu Bị khó không là đại địch sinh tử. Hắn và Tào Tháo không thể hòa bình ở chung, nhưng mà liên hợp lại chèn ép người khác ngược lại là có thể. Ở trong lòng Lưu Kỳ, sự uy hiếp của Lưu Bị còn lớn hơn cả Tào Tháo, dù sao Tào Tháo là địch nhân ngoài sáng, mà Lưu Bị lại ẩn nấp trong tối không dễ dàng phát hiện được.
Kinh Châu hiện tại trừ hắn ra, chỉ sợ sẽ không có người nào đề phòng với Lưu Bị. Chiếu theo thủ đoạn Lưu Bị chỉ cần ở tại Kinh Châu một khoảng thời gian, sẽ đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, lôi kéo một nhóm người ủng hộ ông ta.
- Thì ra là thế.
Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng lên. Rốt cuộc y đã biết Lưu Kỳ vì sao đang lúc cùng hắn nói chuyện với nhau cố ý nhắc tới Lưu Bị, hơn nữa trong lời nói lộ vẻ đề phòng, đại địch như thế đích thật cần phải đề phòng, nếu không sẽ nối gót Đào Khiêm ngay.
Tình huống Kinh Châu tương tự như tình huống Từ Châu lúc trước, nếu Lưu Bị thật sự đã đến Kinh Châu, lấy thân phận của ông ta Lưu Biểu vẫn thật sự không dám quá mức vô lễ đối với ông ta.
- Giản Ung tiên sinh nói vậy sai rồi, việc này quan hệ trọng đại không thể có chút sai sót, dù là Lưu hoàng thúc ở chỗ này chỉ sợ cũng phải thượng tấu thiên tử thỉnh thiên tử lại xác nhận, chúng ta như thế cũng là cho hoàng thúc chính danh.
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
Giản Ung này mặc dù có chút tài năng, nhưng mà so với đám người Tuân Văn Nhược lại kém quá xa, nếu Tuân Văn Nhược đứng vào trên vị trí Giản Ung tất nhiên sẽ không trực tiếp đứng ra phản bác, chỉ sợ còn có thể ủng hộ Lưu Kỳ làm như thế. Trước mặt nhiều người như vậy, Giản Ung càng phản đối mọi người sẽ càng khiến mọi người thêm sinh nghi, sự tín nhiệm đối với Lưu Bị cũng sẽ càng thấp.
- Đại công tử nói có lý, lúc này sự việc có liên quan đến danh dự Lưu thị nhất tộc, hoàng thúc vẫn nên đi Hứa đô một chuyến đem việc này làm sáng tỏ mới phải, nếu không chỉ sợ người thiên hạ này cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng thân phận của ông ta.
Đúng lúc này Giả Hủ vuốt râu mặt sắc mặt ngưng trọng nói, tựa như đây là chuyện lớn hết sức quan trọng gấp gáp.
Thấy dáng vẻ Giả Hủ như thế, Lưu Kỳ hơi chút buồn cười. Nếu Giả Hủ thật sự để ý Lưu thị nhất tộc như vậy, lúc trước cũng sẽ không vì ra sức hiến kế cho đám người Đổng Trác và Quách Dĩ. Giả Hủ làm như thế tám phần là đang cho Tào Tháo thấy thiện ý, bộc lộ thông tin giải hoà cho Tào Tháo.
Giả Hủ không hổ là độc sĩ, nếu Lưu Bị thật sự tiến vào Hứa đô, Tào Tháo còn có thể sẽ bỏ qua ông ta sao? Đã nếm qua một lần thua thiệt, Tào Tháo tất nhiên sẽ không tiếp tục tin tưởng Lưu Bị nữa.
- Ha ha, hoàng thúc làm sao có thể lại quay về Hứa đô được chứ. Tào Mạnh Đức lòng muông dạ thú, không chém giết hoàng thúc ăn ngủ khó yên, hoàng thúc sao có thể dê vào hang hổ được.
Giản Ung giận quá mà cười nói. Y đã thấy rõ những người này không có một ai giúp đỡ Lưu Bị đấy, còn liên hợp lại chèn ép Lưu Bị.
- Ha ha, lý do này thực ra rất có lý, chẳng qua nếu như thân phận của hoàng thúc là thật, cho dù là Tào Tư Không cũng không dám vô lễ với hoàng thúc, điểm này Giản Ung tiên sinh không cần lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận