Tam Quốc Tranh Phong

Chương 371

- Chỉ là hai điểm này không đủ để khiến Kinh Châu cho mượn lương thực, vẫn cần phải chọn thêm một điều nữa.
Lỗ Túc mở miệng nói, mười yêu cầu chỉ mới chọn ra có hai điều thôi.
- Vậy chọn điều thứ bảy đi.
Tôn Sách cắn răng nói, xưng thần với Kinh Châu y tuyệt đối sẽ không làm, về phần phái con tin đến Kinh Châu, mặc dù có chút hà khắc, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tôn Sách chọn ra ba điểm này mọi người đều không có ý kiến, đối với yêu cầu khác thì ba yêu cầu này đã thích hợp với Giang Đông hơn cả.
- Nếu mọi người có điều dị nghị gì, vậy Tử Kính đi tới Giang Hạ cùng Gia Cát Lượng thương lượng rõ ràng được rồi.
Tôn Sách nói xong cũng không còn tâm tình thương nghị cùng với mọi người liền đứng dậy rời khỏi.
Nhìn Tôn Sách rời khỏi, mọi người đều thở dài. Chu Du nhíu mày nói với Trương Hoành:
- Giang Đông thật sự thu thập không đủ lương thực của mười vạn đại quân sao?
Nói cho cùng đáy lòng Chu Du vẫn là không muốn mượn lương Kinh Châu, tình huống Kinh Châu và Giang Đông là thủy hỏa bất dung, Giang Đông mượn lương Kinh Châu không bị đánh cướp mới lạ.
- Ai, nếu như có thể thu thập đủ sẽ không cần phải mượn lương Kinh Châu rồi. Lư Giang đã truyền tin tức, những phú hào thế gia nghe nói vừa muốn trưng lương thực đều vội tìm lý do từ chối, ta nghĩ những nơi khác cũng đều như vậy cả thôi.
Trương Hoành thở dài nói.
- Ai, Tử Bố muốn trong thời gian ngắn thu đầy đủ quân lương sợ là sẽ không dễ dàng.
Trương Hoành thờ dài.
- Hành trình Giang Hạ giao cho Tử Kính đi, hi vọng Gia Cát Lượng đó khẩu vị sẽ không lớn hơn.
Chu Du thở dài nói, ba yêu cầu này đã là cực hạn của Giang Đông, nếu như tăng thêm, Giang Đông chỉ sợ khó có thể chịu được nữa.
- Các vị yên tâm, tại hạ tất sẽ không để các vị thất vọng, Gia Cát Lượng kia cho dù là khẩu vị lớn đến đâu Giang Đông ta cũng sẽ không để mặc hắn sờ nắn đâu.
Lỗ Túc chắp tay nói. Gã biết ba điều này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Giang Đông, nếu như lại tăng thêm nữa, Giang Đông tuyệt đối không đồng ý.
Rời khỏi đại doanh Giang Đông, Mã Lương liền quay về thẳng thành Giang Hạ, không bao lâu sau đã về tới phủ Thái thú.
- Quân sư, người nới Giang Đông sẽ đáp ứng điều kiện này sao?
Mã Lương nghi ngờ hỏi, điều kiện này thật không đơn giản, bất luận là điều gì đều khiến cho Tôn Sách phải suy nghĩ kỹ trong thời gian ngắn.
- Ha ha, đáp ứng cũng tốt không đáp ứng cũng tốt, việc này cần chủ công quyết định, ta làm như vậy chỉ là muốn kéo dài thời gian, ta nghĩ chủ công đối với Giang Đông đã có tính toán.
Gia Cát Lượng ánh mawtst hâm thúy thong dong mà nói.
- Ồ, ta nghĩ lương thảo của đại doanh Giang Đông không chống đỡ được bao nhiêu thời gian nữa, Giang Đông gấp hơn chúng ta nhiều.
Gia Cát Lượng nhìn Mã Lương nói.
- Quân sư đoán không sai, lúc ta đem thẻ tre giao cho Tôn Sách, Tôn Sách xem nội dung trên thẻ tre không ngờ không hề tức giận, có lẽ lương thảo trong quân Giang Đông không còn mấy nữa.
Mã Lương suy nghĩ một lát nói, gã cảm thấy Tôn Sách có chút quỷ dị, lúc này nghĩ đến có lẽ là do lương thảo.
- Ồ, ngươi nói Tôn Sách không hề tức giận?
Gia Cát Lượng kinh ngạc hỏi, mỗi điều kiện trên thẻ tre y đều suy nghĩ rất cặn kẽ, mỗi một điềukiện có thể khiến cho Tôn Sách cảm thấy thịt đau, những cái đó cộng lại lại không khiến cho Tôn Sách tức giận, điều này làm cho y có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, lúc Tôn Sách nhìn nội dung trên thẻ trúc tuy sắc mặt cực kỳ âm trầm, thậm chí là không thể che dấu được lửa giận trong mắt, nhưng hắn cũng không hề tỏ vẻ tức giận với ta.
Nói xong Mã Lương đem biểu hiện của Tôn Sách nói một lần.
Gia Cát Lượng yên lặng nghe Mã Lượng nói, một hồi lâu xong mới nói:
- Xem ra Tôn Sách này không hề kiên cường lỗ mãng giống như trong truyền thuyết, cũng không biết hắn căn bản chính là như vậy hay là gần đây mới thay đổi.
- Quân sư, ngươi nói là?
Mã Lương kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, tính cách của Tôn Sách kiên cường lỗ mãng không thích hợp làm một chư hầu, mà hôm nay theo như lời ngươi thì Tôn Sách không hề lỗ mãng như trong tưởng tượng, có thể thấy được lời đồn đại không thể tin là thật.
Gia Cát Lượng gật đầu nói, chuyện của y khiến y nghĩ tới Lưu Kỳ trước kia, Lưu Kỳ trước kia thì có ai xem trọng?
- Phái người tới Giang Đông nghe ngóng nhất cử nhất động của Tôn Sách, những hành động, cử chỉ gần đây nhất.
Gia Cát Lượng có chút ngưng trọng, nếu Giang Đông đột nhiên quật khởi đối với Kinh Châu cũng không phải là một tin tức tốt.
- Quân sư yên tâm, ta sẽ phái người tiến đến.
Mã Lương cũng biết tính chất nghiêm trọng của sự tình, lập tức xoay người đi bố trí.
Đợi cho Mã Lương rời khỏi, Gia Cát Lượng vẫn vẻ mặt ngưng trọng, kế hoạch của Lưu Kỳ y hiểu rất rõ, nếu muốn tại thời điểm Tào Tháo và Viên Thiệu quyết chiến đánh lấy Ích Châu, Giang Đông không thể không phòng. Cũng giống như Tào Tháo có tâm tư sau lưng Giang Đông và Kinh Châu, Lưu Kỳ cũng lo lắng Giang Lưng ở sau lưng sẽ quấy rối.
Nếu tính cách Tôn Sách thật sự thay đổi làm một chư hầu tốt, tương lại Giang Đông có thể trở thành một đại địch của Kinh Châu, điểm này Gia Cát Lượng không thể không cẩn thận. Y đưa ra điều kiện khó như vậy không phải là chèn ép Giang Đông, khiến cho Giang Đông trong thời gian ngắn không dám mơ tưởng tới Kinh Châu.
......................................
Quân Giang Hạ ở trên một ngọn núi vô danh, Triệu Vân mang theo hai ngàn Phi Long Vệ nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại đây. Ngày đó sau khi Triệu Vân chỉ huy Phi Long Vệ đánh vào Sài Tang thiêu hủy lương thảo của đại quân Giang Đông liền dẫn dắt Phi Long Vệ đến nơi này.
Trước sau khi lương thảo của Giang Đông bị thiêu hủy không còn, mà thương vong của Phi Long Vệ có thể nói là không đáng kể, mấy ngày này hắn luôn nghĩ tới nhược điểm của Phi Long Vệ, ngày đó ở trong thành lúc bị đuổi giết Phi Long Vệ thiếu chút nữa đã bị cuốn lấy. Điều này làm cho trong lòng Triệu Vân phát lạnh.
Nếu chặn trước mặt Triệu Vân không phải là binh lính thường mà là một đại tướng hạng nhất, thì tình cảnh của Phi Long Vệ sẽ như thế nào? Khi đó Phi Long Vệ tuyệt đối sẽ không phá tan được vòng vây thành công thoát đi như vậy. Điểm này khiến cho Triệu Vân không khỏi trầm tư, Phi Long Vệ tồn tại nhược điểm, hơn nữa còn là nhược điểm trí mạng.
Phi Long Vệ là kỵ binh, mà kỵ binh ở thảo nguyên là uy lực lớn nhất, mà kỵ binh nếu bị trói buộc tay chân thì uy lực của kỵ binh giảm đi nhiều, thậm chí không khác gì bộ binh.
Mà Triệu Vân cần phải giải quyết vấn đề này, sau mấy ngày suy nghĩ rốt cuộc Triệu Vân nghĩ đến một biện pháp giải quyết vấn đề của Phi Long Vệ.
Phi Long Vệ mặc dù là kỵ binh nhưng lại có khả năng một mình tác chiến, đối với chỉnh thể tác chiến lại không giỏi, nếu không phải Triệu Vân huấn luyện Phi Long Vệ một thời gian dài như vậy, nói không chừng Phi Long Vệ vẫn chỉ dựa vào phương diện ám sát trước kia để giành thắng.
Phương pháp Triệu Vân nghĩ ra rất đơn giản, chính là đem Phi Long Vệ chia ra làm hai trăm tiểu đoàn, mà hai trăm tiểu đoàn này bắt đâu đã quen thuộc lẫn nhau, bọn họ cùng nhau huấn luyện nhanh hơn huấn luyện tổng thể nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận