Tam Quốc Tranh Phong

Chương 78

Bè trúc vững vàng đõ gần bờ suối, Hoàn Đà đứng dậy đi lên bờ, Từ lão đã sớm tiến lên cười nói:
- Lão bằng hữu này dường như đã tới trễ.
Hòa Đà phẩy tay nói:
- Trên đường có một số việc phải dừng lại một chút.
Hai người nói xong tiến tới trước mặt mọi người, mọi người khom người hành lễ nói:
- Hoa đà tiên sinh.
Hòa Đà nhìn nhìn mọi người nói:
- Không cần đa lễ.
Lúc này Lưu Kỳ mới tiến lên phía trước nói:
- Bái kiến Hoa Đà tiên sinh.
Hoa Đà thấy Lưu Kỳ có chút nghi hoặc, nhìn nhìn mấy người theo bên cạnh Lưu Kỳ, liền hỏi Từ lão:
- Đây là. . .
Từ lão chỉ vào Lưu Kỳ nói:
- Vị công tử này săn thú trong núi bị lạc đường, theo đường nhỏ sau núi tìm được tới nơi này, nghỉ ngơi ở đây nghe nói ông đến hắn cố ý ở đây chờ ông.
Hoa Đà quán sát Lư Kỳ thấy hắn biết lễ nghĩa, hơn nữa khí chất bất phàm, gật đầu nói:
- Công tử không cần đa lễ.
Người trong thôn dần dần rời đi, hai người Hoa Đà và Từ lão đi vào một gian phòng trúc, Lưu Kỳ cũng nối gót theo vào. Cam Ninh lo lắng cho Lưu Kỳ đứng thủ ngoài cửa. Gian phòng trúc này được xây dựng trên dòng suối nhỏ, xung quanh đều có cửa sổ nhỏ, hơn nữa trong phòng trống không có thể trực tiếp lấy nước từ dòng suối.
Từ lão trong phòng đã sớm pha trà, ba người theo thứ tự ngồi xuống, vừa nói chuyện vừa uống trà.
Hoa Đà uống ngay một ngụm trà, nói:
- Bản lĩnh pha trà của ngươi tốt như vậy sao?
Từ lão cười cười, nói:
- Cả ngày trong núi lớn ngoại trừu pha tra cũng không có chuyện gì để làm, nhưng ngược lại ông cả ngày hối hả ngược xuôi thực không được yên tĩnh.
Hoa Đà buông chén trà xuống thở dài:
- Thời gian trước Giao Châu xảy ra bệnh dịch tả chết rất nhiều người, may mắn tới đúng lúc, bằng không cả tòa thành e là trở thành thành chết.
Từ lão nhìn Hoa Đà nói:
- Dựa vào mình ông hối hả ngược xuôi có thể cứu được mấy người, thiên hạ này biết bao nhiêu người bị bệnh, ông liệu có thể cứu được mấy người?
Hoa Đà lắc đầu, nói:
- Tận lực cứu được người nào hay người đấy!
Từ lão hiểu tính cách của Hoa Đà, khuyên nhủ nói:
- Nghỉ ngơi chút đi, nếu ta nhớ không lầm, ông nói năm nay ôn đã 65 tuổi, người bôn ba như ông có thể sống thêm mấy năm?
Hoa Đà không nói gì, yên lặng thưởng thức trà. Lưu Kỳ nhìn Hoa Đà trong lòng cảm khái, chỉ riêng phần tâm ý này của Hoa Đà đã đủ khiến rất nhiều người xấu hổ. Trong lòng Lưu Kỳ lúc này càng thêm vài phần tự tin mời chào Hoa Đà. Thấy Hoa Đà không nói gì, liền nói:
- Từ lão nói không sai, tuy ta chưa từng gặp mặt tiên sinh, nhưng đại danh của tiên sinh ta cũng sớm nghe qua, thiên hạ này người nào cũng có tấm lòng như tiên sinh vậy thiên hạ thực sự thái bình thịnh vượng.
Hoa Đà thấy Lưu Kỳ khen ngợi, Hoa Đà vội vàng phẩy tay nói:
- Công tử quá khen rồi, ta chỉ làm bổn phận của mình mà thôi.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Ta nói rất thật tâm, hơn nữa ta có biện pháp giúp tiên sinh cứu giúp người trong thiên hạ.
Hoa Đà ngạc nhiên nói:
- Công tử nói là sự thật?
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Hoa Đà có chút kích động, hỏi:
- Xin hỏi công tử có biện pháp gì có thể cứu người trong thiên hạ?
Lưu Kỳ nói:
- Chỉ cần tiên sinh theo ta trở về, ta có thể thành lập một tòa Y Học viện, tiên sinh đảm nhiệm chức viện trưởng truyền y thuật cho đệ tử của ta, sau vài năm những học sinh này sẽ mở Y Học viên ở địa phương bồi dưỡng thêm nhiều thầy thuốc, chắc chắn sau này thiên hạ sẽ có vô số thầy thuốc, những thầy thuốc đó có thể cứu giúp người trong thiên hạ.
Hoa Đà ngạc nhiên nói:
- Theo ngươi nói, như vậy cần bao nhiêu tiền tài, vả lại lấy đâu ra nhiều người nguyện ý làm thầy thước như vậy?
Lưu Kỳ nói:
- Tiền không thành vấn đề, ta có thể tự mình gánh vách, về phần thầy thuốc chỉ cần đề cao địa vị thầy thuốc tự nhiên có nhiều người muốn trở thành thầy thuốc.
Hoa Đà âm thầm suy nghĩ vì sao Lưu Kỳ lại khuếch đại như thế, nhưng hiểu được ý nghĩ của Lưu Kỳ chỉ là còn chưa dám tin tưởng. Tiền thành lập Y Học viện đã rất khó, hơn nữa đề cao địa vị thầy thuốc lại càng thêm khó khăn.
Lưu Kỳ tiếp tục nói:
- Sau khi thành lập Y Học viên, các đại danh y sẽ biên soạn những y thuận bọn họ tâm đắc nhất thành sách, lưu lại cho hậu thế. Người hậu thế thông qua chỉnh sửa biên soạn lần nữa, như vậy có thể tránh khỏi lầm lẫn lang băm tầm thường.
Lưu Kỳ nói tới đây, khiến tim Hoa Đà không khỏi đập thình thịch. Làm sách chính là giấc mộng của mỗi người đọc sách, thầy thuốc có thể biến y thuật mình tâm đắc nhất biên soạn thành sách tiện thể tạo phúc cho đời sau, làm Hoa Đà không khỏi lòng sinh ước vọng.
Hoa Đà nhìn Lưu Kỳ nói:
- Ta làm thế nào có thể tin ngươi?
Lưu Kỳ cười nói:
- Tin ta tiên sinh còn có hi vọng, không ta ngay cả hy vọng cũng không có.
Hoa Đà gượng cười, Lưu Kỳ nói không sai, ít nhất Lưu Kỳ cho y một tia hy vọng, còn những người khác ngay cả tia hy vọng cũng không cho y, y không thể không tin Lưu Kỳ, hít sâu một hơi nói:
- Đã như vậy, ta sẽ đi cùng công tử, hy vọng công tử nói lời giữ lời.
Thấy Hòa Đà đồng ý, Lưu Kỳ vui mừng nói:
- Tiên sinh yên tâm, ta nói được làm được.
Hoa Đà gật đầu nói:
- Không biết khi nào công tử khởi hành?
Lưu Kỳ nói:
- Ngày mai chuẩn bị lên đường.
Hoa Đà nhướng mày nói:
- Ngày mai ta phải đi Giao Châu một chuyến, không biết công tử có cảm thấy bất tiện không?
Lưu Kỳ nói:
- Tiên sinh không cần lo lắng, ta sẽ lưu lại một người đi cùng tiên sinh, đợi sau khi tiên sinh xong việc y sẽ dẫn tiên sinh tới gặp ta.
Hoa Đà nghe Lưu Kỳ nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Từ lão bên cạnh nói:
- Hai người các ngươi cho rằng ông già này không có ở đây sao?
Lưu Kỳ và Hoa Đà lúc này mới sực nhớ Từ lão vẫn ở đây vội vàng nhận lỗi với Từ lão, Từ lão phẩy phẩy tay nói với Hoa Đà:
- Không ngờ ông ngang bướng như vậy cũng có lúc chịu nhận lỗi.
Hòa Đà cười cười không nói gì. Thấy Hoa Đà không nói gì, Từ lão quay đầu nhìn về phía Lưu Kỳ:
- Ngày hôm qua thấy ngươi bất phàm, không ngờ chỉ mới một ngày đã khiến ta mở rộng tầm mắt.
Lưu Kỳ cười lớn:
- Từ lão quá khen rồi.
. . . . .
Huyện Du vang lên tiếng chém giết rung rời, tiếng trống trận dồn dập vang lên tận mây xanh. Đại quân Giang Đông tấn công đã giằng co hơn hai canh giờ, song phương ở trên tường thành triển khai vài lần giao chiến, đại quân Giang Đông liên tục bị đánh lui nhưng vẫn tiếp tục xông lên tường thành. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí chạm vào nhau liên tục truyền vào tai.
Thái Sử Từ và Hàn Đương phía sau đại quân lo lắng chằm chằm nhìn tình hình chiến đấu trên thành, sắc mặt có chút âm trầm. Một cái huyện Du nhỏ nhoi nhiều nhất chỉ có mấy nghìn người lại chặn được ba vạn đại công của Thái Sử Từ tấn công liên tục trong vòng ba canh giờ, tuy nhiên lần đại quân của Thái Sử Từ chiếm được thế thượng phong, nhưng cứ xông lên thành trì lại rất nhanh bị đánh xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận