Tam Quốc Tranh Phong

Chương 594

Lưu Kỳ ngẫm nghĩ một chút, quay đầu nhìn Gia Cát Lượng nói.
- Chủ công yên tâm trở về Tương Dương, Ích Châu cứ giao cho Lượng.
Gia Cát Lượng gật đầu nói.
………….
Nghiệp Thành, Ô Sào bị đốt khiến cho mấy chục vạn đại quân của Viên Thiệu sụp đổ chỉ trong một đêm, nội bộ lục đục, những người đi theo Viên Thiệu trở về Nghiệp Thành chỉ còn lại một phần mười.
So với đám người Tự Thụ thì càng có nhiều người lựa chọn đầu nhập vào Tào Tháo.
Tào Tháo lại không cho Viên Thiệu bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, lúc này dẫn đại quân truy kích Viên Thiệu, truy kích suốt mười ngày, mấy chục vạn đại quân người trốn cứ trốn người hàng cứ hàng, cuối cùng còn chưa đến ba vạn người cùng Viên Thiệu trở về Nghiệp Thành.
Tuy binh bại nhưng thế lực của Viên Thiệu vẫn còn, Tào Tháo cũng không thể lập tức tấn công Nghiệp Thành. Bị Tào Tháo đuổi giết Viên Thiệu cũng không nhàn rỗi, điều động binh lính dưới trướng Cúc Nghĩa chuyên để chống lại người Khương đến ngăn cản Tào Tháo tiến công.
Binh lính dưới trướng Cúc Nghĩa hàng năm luôn phải tác chiến với người Khương, mỗi người đều là binh lính bách chiến, hơn nữa Cúc Nghĩa huấn luyện đại kích sĩ mỗi chiến tất thắng, bởi vậy cho dù Tào Tháo có chiếm lợi thế đang truy kích nhưng cũng bị Cúc Nghĩa ngăn lại.
Có Cúc Nghĩa ngăn Tào Táo lại, rốt cuộc Viên Thiệu có thể thở phào nhẹ nhõm, lập tức chỉnh hợp binh mã dưới trướng làm giúp cho Ký Châu không lập tức sụp đổ. Tuy nhiên mặc dù như vậy nhưng thế lực của Viên Thiệu vẫn bị tổn hại, thế lực dưới trướng đã mất gần một nửa.
- Chủ công, Cúc Nghĩa càng ngày càng làm càn, đã không để lệnh của chủ công ở trong mắt.
Trong phủ đệ của Viên Thiệu, đám người Quách Đồ vây quanh Viên Thiệu sắc mặt tức giận nói.
Bị mấy người vậy quanh, lúc này Viên Thiệu cũng lộ sắc mặt âm trầm, gần đây mấy lần Cúc Nghĩa đã mấy lần cãi quân lệnh, thậm chí thẳng thắn khiển trách y, mấy lần đề cập tới chuyện sở dĩ trận chiến thảm bại như vậy là vì y chỉ huy sai lầm.
Mấu chốt chính là Cúc Nghĩa đã phái người tới nói cho y biết, bảo y thả Điền Phong.
- Chủ công, Cúc Nghĩa ỷ vào hiện giờ ở Ký Châu chỉ còn mỗi hắn đại tướng duy nhất nên kể công kiêu ngạo, không coi chủ công ra gì, lần này còn muốn nhúng tay vào chính sự, nếu không trừng phạt, tương lai nói không chừng còn không kiêng nể gì, thậm chí…
Phùng Kỷ khom người nói.
- Đủ rồi. - Không đợi Phùng Kỷ nói xong, Viên Thiệu đã quát lên, âm trầm nhìn amasy người nói: - Tuy Cúc Nghĩa làm càn nhưng hiện giờ toàn Ký Châu ngoại trừ hắn còn ái có thể ngăn cản Tào Tháo tiến công, chẳng lẽ các ngươi muốn Tào Tháo đánh tới Nghiệp Thành mới cam tâm?
- Chủ công chớ lo, Nghiệp Thành ngoại trừ Cúc Nghĩa, thuộc hạ biết một người có khả năng ngăn cản được Tào Tháo.
Quách Đồ lắc đầu nói.
- Hả? người nào?
Viên Thiệu nhíu mày hỏi.
- Chủ công đã quên Lưu Huyền Đức, người này tuy không có bản lĩnh gì nhưng hai vị nghĩa đệ của hắn có võ nghệ siêu quần, chỉ cần hai người này giúp sức cho chủ công thì lo gì Tào Tháo không lui binh?
Quách Đồ nói.
- Hừ, Trương Phi kia thì thôi đi, Quan Vũ đã chém giết đại tướng Nhan Lương, Văn Sú của ta, sao có thể bỏ qua cho hắn?
Viên Thiệu hừ lạnh nói, nếu không phải Quan Vũ chém đại tướng Nhan Lương Văn Sú của y, lúc này Tào Tháo nói không chừng đã bị bọn họ chém chết.
- Chủ công nói không sai. Chỉ có điều hiện nay Ký Châu nguy trong sớm tối, sau không triệu kiến Lưu Huyền Đức, để hắn mangbinh ngăn cản Tào Tháo, Lưu Huyên Đức và Trương Phi, Quan Vũ có cảm tình rất sâu đậm, nếu Quan Vũ biết Lưu Bị đang ở đây tất nhiên sẽ tìm tới. Đợi khi Lưu Bị dánh lui Tào Tháo, giết ba người cũng rất dễ dàng.
Quách Đồ lạnh lẽo nói.
Ánh mắt Viên Thiệu lóe sang, y thật sự là khó có thể nhịn được Cúc Nghĩa nữa, nếu không phải lúc này Ký Châu không có đại tướng, y tuyệt đối sẽ không dùng Cúc Nghĩa, để Cúc Nghĩa đi chống lại người Khương cũng chưa chắc bỏ đi hiềm nghi của y.
- Các ngươi đi tìm Lưu Huyền Đức đến rồi nói sau.
Viên Thiệu lắc đầu nói, lúc này giết Cúc Nghĩa còn quá sớm, một khi Lưu Huyền Đức nhân cơ hội tác loạn thì sẽ không có ai có thể ngăn chặn y.
- Vâng.
Mấy người Quách Đồ nhìn nhau cười, biết Viên Thiệu đã động tâm, lúc này liền xoay người rời khỏi.
Sau khi đám người Quách Đồ rời khỏi không lâu thì một người trung niên từ sau bước ra, người này ăn mặc như một văn nhân, toàn thân toát ra khí độ trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy người này thật không tầm thường.
- Hữu Nhược thấy lời đề nghị của ba người bọn họ thế nào?
Viện Thiệu nói, sắc mặt tái nhọt nhìn về phía người trung niên nói. Người này là người mà y tín nhiệm nhất, Tuân Kham.
Người này trong lòng y địa vị còn cao hơn đám người Tự Thụ, chính là chủ mưu của y (chủ mưu tất cả các phương diện chính trị, quân sự, chiến lược, trị dân, có thể nói chính là tổng hợp của quyền lực)
Tuy địa vị của Tuân Kham ở Ký Châu cùng cấp với Tự Thụ, trên danh nghĩa là chủ mưu của Viên Thiệu nhưng lại ít có người nhìn thấy hắn, bình thường cũng ít khi lộ diện, không ngờ lại ở trong phủ đệ của Viên Thiệu.
- Chủ công, ba người này định bán Ký Châu cho Lưu Bị.
Tuân Kham khom người nói.
- Hả?
Viên Thiệu lạnh lùng, hai bàn tay nắm chặt lại, tuy vẫn biết ba người này luôn có lòng dạ tiểu nhân nhưng cũng không ngờ bon họ bán Ký Châu cho Lưu Bị, đây chẳng phải là đưa y vào chỗ chết hay sao.
- Lưu Bị là kiêu hùng, lúc trước Tào Tháo giam lỏng hắn ở Hứa Đô nhằm loại trừ hắn nhưng hắn vẫn trốn thoát. Người như vậy một khi có cơ hội nhất định sẽ quật khởi trong thời gian ngắn. Hiện giờ Ký Châu bấp bênh, một khi cho hăn cơ hội nắm binh mã trong tay. Đương niên người này sẽ cắn trả chủ công.
Tuân Kham chắp tay nói.
- Vậy theo ý kiến của ngươi nên làm thế nào?
Viên Thiệu suy nghĩ nói
- Nhân cơ hội này ta tiêu diệt một lần luôn, ta nghĩ ba người này đã tới gặp Lưu Bị rồi.
Trong mắt Tuần Kham tràn đẩy vẻ lạnh lẽo nói.
- Được lắm. Một khi đã như vậy, ta điều mấy tướng sĩ tới giết chết mấy người.
Viên Thiệu hung ác nói.
- Chủ công, tại hạ còn một chuyện chưa xử lý xong cần phải rời khỏi hai ngày, hai ngày này kính xin chủ công cẩn thận, tuy Cúc Nghĩa bừa bãi nhưng vẫn trung tâm với chủ công, chủ công tạm thời nhường nhịn.
Tuân Kham chắp tay nói.
- Được, Hữu Nhược mau đi rồi nhanh chóng trở về.
Viên Thiệu không nghĩ nhiều gật đầu nói.
- Dạ, thuộc hạ cáo từ.
Tuân Kham khom người chao Viên Thiệu, đứng dậy nhìn Viên Thiệu, trong mắt như có chút thở dài.
- Chủ công, nếu muốn ngăn chặn Cúc Nghĩa có thể thả Điền Phong ra, người này cũng trung thành và tận tâm với chủ công.
Nói xong không đợi Viên Thiệu trả lời, Tuân Kham đứng dậy bỏ đi.
……………..
Thành Đô, hiện giờ Ích Châu đã bị Kinh Châu khống chế, tất cả thê nhi của Lưu Chương ở trong thành đều bị giải tới Thượng Dung.
Tuy việc của Ích Châu đều giao Gia Cát Lượng xử lý nhưng dù sao Gia Cát Lượng cũng chỉ mới tới Ích Châu, không quá am hiểu về việc của Ích Châu. Hơn nữa dù sao Gia Cát Lượng cũng là người ngoại bởi vậy Lưu Kỳ để cho Trương Tùng Pháp Chính ở lại trợ giúp Gia Cát Lượng mau chóng ổn định Ích Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận