Tam Quốc Tranh Phong

Chương 94

. . . . .
Huyện Du, đại quân Thái Sử Từ và Từ Thứ vẫn đang trong thế giằng co, từ khi Từ Thứ tới huyện Du tới nay Thái Sử Từ chưa từng chủ động xuất chiến. Chỉ có Từ Thứ mệnh lệnh cấp dưới tiến đến khiêu khích, Thái Sử Từ mới thỉnh thoảng xuất chiến.
Giao chiến vài ngày, khiến Thái Sử Từ âm thầm phòng bị. Thái Sử Từ rất tự tin với võ nghệ của mình, ở Giang Đông cũng ít người địch lại, không ngờ ở đây lại xuất hiện một nhân vật sánh ngang với y. Mấy ngay này có ba bốn tướng lãnh Kinh Châu giao chiến với y, trong đám tướng lãnh này có một người khiến y kiêng kỵ nhất chính là lão tướng cầm đại đao trong tay, lưng đeo Hoàng Dương Mộc cung.
Người này khoảng bốn năm mươi tuổi nhưng vẫn có thể chém giết ngang tài ngang sức với y, đặc biệt Hoàng Dương Mộc cung sau lưng khiến y có chút sợ hãi. Ngày hôm qua, khi giao chiến với y, người này đột nhiên quay đầu bắn một mũi tiễn thiếu chút nữa trúng đầu y. Nếu không phải y rất tâm đắc về tiễn thuật, có lòng phòng bị, e là không chết cũng bị thương nặng.
Mấy người khác tuy so ra kém y nhưng cũng là bất phàm, khí lực gã thanh niên cầm đại đao hoen rỉ trong tay còn mạnh hơn y ba phần.
Dần dần Thái Sử Từ biết Từ Thứ đến đã có chuẩn bị, sau một thời gian giao chiến người bị bại tất nhiên là mình, nghĩ đến đây Thái Sử Từ bắt đầu nảy ý muốn lui binh. Gửi thẻ tre về quận Ngô đã bốn năm ngày, nhưng Tôn Sách vẫn chưa có tin tức, hiện tại y không thể lui binh, mà chỉ có thể thủ vững.
Đám người Lưu Kỳ nhìn thấy quan đạo trước mặt không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày gần đây bọn họ từ quận Dự Chương tới quận Bà Dương, bọn họ cơ hồ hình trình ngày đêm, mỗi ngày vẻn vẹn chỉ nghỉ ba canh giờ, ngoài ra toàn bộ thời gian tốc hành trên đường, cung may ngựa của bọn họ là ngựa tốt hạng nhất, bằng không chạy như thế chắc chắn mệt mỏi không thể dậy.
Lâm Hạ thúc ngựa tiến lên phía trước nói:
- Công tử, không lâu nữa chúng ta sẽ tới huyện Trung Lăng, công tử có muốn nghỉ ngơi lấy sức một hồi không?
Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn kỵ binh phía sau, chạy hai ngày đường khiến cho trên người bọn họ tràn đầy bịu bặm, thoáng nhìn vô cùng phong trần mệt mỏi, quan trọng nhất chính là ngựa đã không chịu nổi. Mỗi một con ngựa này đều giá vạn lạng vàng, có con cho dù dùng vạn lạng vàng cũng khó mua được. Lưu Kỳ tuy vội vàng chạy đi nhưng cũng không thể không cần những con ngựa này.
- Đã như vậy, chúng ta nghỉ ngơi tại thành Trung Lăng một ngày đi.
Lưu Kỳ phân phó, nói.
Sau nửa canh giờ, đám người Lưu Kỳ tới thành Trung Lăng, tướng lãnh thủ thành giống như tướng lãnh ở huyện Nghi Phong không cho bọn họ vào thành, chỉ có điều khi Lưu Kỳ thể hiện thân phận Huyện Uý thành Trung Lăng liền cung kính mời bọn họ vào thành.
Sau khi vào thành, đám người Lưu Kỳ không ở lại phủ đại của Huyện Uý, mà ở bên trong trạm dịch. Lâm Hạ dẫn người đi mua đồ ăn, nước uống chuẩn bị đi đường, tuy từ huyện Nghi Phong đi mang theo chút đồ ăn, nhưng nghìn kỵ binh không thể mang theo quá nhiều đồ ăn thức uống, vì thế cần tùy thời bổ sung.
Đoàn quân của Lưu Kỳ tiến vào trạm dịch, trực tiệp ở lại trạm dịch nguyên bản có vẻ tĩnh mịch. Sau khi kiểm tra một hồi thấy trạm dịch không có vấn đề gì, Lưu Kỳ mới yêm tâm trở về phòng, không cần tắm rửa thay y phục đã gục xuống giường, đợi khi tỉnh lại trời đã tối đen.
Vừa định đi ngủ đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó tiếng gõ cửa vang lên.
- Công tử.
Giọng nói có chút gấp gáp.
Lưu Kỳ vùa nghe liền biết có chuyện phát sinh, đứng dậy nói:
- Vào đi.
Cam Ninh đẩy cửa vào, sắc mặt u ám nói:
- Công tử, vừa nãy khi Lâm Hạ trở về phát hiện chúng ta bị theo dõi.
Sắc mặt Lưu Kỳ biến đổi, hỏi:
- Thật sao?
Y dựa vào thân phận phó tướng của Hàn Đương vào thành, không có gì ngoài ý muốn ai dám giám sát y, trừ phi thân phận của y bị bại lộ.
Cam Ninh chỉ về phía bên ngoài nói:
- Ta vừa phái mấy huynh đệ tới xem xét tình hình, xung quanh trạm dịch đều có người giám sát, hơn nữa người trong trạm dịch đều có bộ dáng khả nghi. Lâm Hạ lặng lẽ nghe ngóng, người trong trạm dịch này là người thời điểm ở cổng thành được điều đi toàn bộ, sau đó lại xuất hiện ở đây.
Nghe Cam Ninh nói, Lưu Kỳ biết thân phận đám người bọn họ đã bị bại lộ, có thể bị bại lộ trước khi vào thành. Tuy không biết vì sao bị lộ, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm lo lắng vấn đề này. Lưu Kỳ phân phó đối với Cam Ninh, nói:
- Ngươi lập tức gọi Vương Tướng Quân tới nghị sự, kêu thuộc hạ giả bộ như không biết, tránh để lộ dấu vết.
Cam Ninh gật đầu rời đi, sau một hồi cùng Vương Nghị tiến đến.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, lúc sau Lưu Kỳ nhìn Vương Nghị hỏi:
- Vương Tướng Quân, huyện Trung Lăng này có bao nhiêu binh mã?
Vương Nghị vừa nãy nhân lúc Lâm Hạ mua đồ đã âm thầm sai người dò hỏi rõ tình hình trong thành, vội nói:
- Huyện Trung Lăng có hơn tám trăm binh mã, tất cả đều là bộ binh, không có kỵ binh.
Lưu Kỳ lại nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Hưng Bá có biện pháp gì để chúng ta rời khỏi huyện Trung Lăng thần không biết quỷ không hay?
Cam Ninh lắc đầu nói:
- E là không được, Huyện Uý huyện Trung Lăng đã có lòng cảnh giác đối với chúng ta, muốn lén lút rời đi sẽ rất khó, hơn nửa cửa thành canh giữ cẩn mật rất khó đi.
Lưu Kỳ trầm mặc một chút nói:
- Dựa theo các người suy đoán, Huyện Uý huyện Trung Lăng đã biết thân phận của chúng ta?
Đám người Lưu Kỳ từ khi rời khỏi núi lớn vẫn luôn dấu kín thân phận, lại mạo danh làm phó tướng, Lưu Kỳ không ngờ Huyện Uý kia có thể nhìn thấu thân phận của bọn họ.
Vương Nghị ngẩng đầu nói:
- E là Huyện Uý kia đã biết thân phận của chúng ta, bằng không y sẽ không dám phái người theo dõi công tử.
Lưu Kỳ gật gật đầu không nói gì, hắn dựa vào thân phận phó tướng so với Huyện Uý kia chênh lệch quá lớn, không chắc chắn gã Huyện Uý kia sẽ không dám theo dõi hắn. Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Vương Nghị và Cam Ninh, trầm ngâm nói:
- Ta hiện tại muốn biết rốt cuộc chỉ có gã Huyện Uý kia phát hiện ra tung tích của chúng ta hay toàn bộ Giang Đông đã phát hiện ra tung tích của chúng ta.
Nếu chỉ riêng mình gã Huyện Uý phát hiện ra bọn họ, bọn họ có thể giết người giết khẩu, chỉ là chuyện này có chút mạo hiểm. Nếu như Giang Đông phát hiện ra tung tích của bọn họ như vậy bọn họ không thể thay đổi kế hoạch.
Sắc mặt Cam Ninh có chút ngạc nhiên liếc nhìn Lưu Kỳ nói:
- Công tử muốn diệt trừ gã Huyện Uý kia?
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, mặc kệ tình huống thế nào, chúng ta nhất định phải trực tiếp diệt trừ gã Huyện Uý này.
Lúc này vào canh ba, trời đã tối mịt, trong góc hẻo lánh ở trạm dịch có một đống thân ảnh, những người này là cơ sở ngầm do Huyện Uý sắp xếp bên trong trạm dịch, chỉ là lúc này bọn họ đã là người chết, yết hầu bọn họ bị cắt đứt, trong mắt còn lưu lại vẻ khó tin.
Ngoài trạm dịch, mấy đạo nhân ảnh ẩn nấp trong phòng ốc tối đen như mực giám sát tình hình trong trạm dịch, tuy đã canh ba nhưng bọn họ không ai buông lỏng, bọn họ tuy không rõ Huyện Uý đại nhân vì sao phái bọn họ đến giám sát vị phó tướng đại nhân này, nhưng Huyện Uý sai bảo bọn họ không dám trái lệnh. Huyện Uý tuy chưa nói nhưng bọn họ cũng biết chuyện có quan hệ trong đại, cả đám trừng lớn hai mắt gắt gao quan sát trạm dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận