Tam Quốc Tranh Phong

Chương 606

Lý Kham chắp tay nói.
- Hả?
Đỗ Tập lạnh lùng nhìn sang Lý Kham. Lý Kham này nói rất sắc bén, để chủ công bám trụ Kinh Châu, Hàn Toại này tuy rằng hiện tại bị vây hoàn cảnh xấu, nhưng lại không khác gì mấy so với Mã Đằng, Lương Châu dĩ nhiên là ổn định lại, nhưng Kinh Châu cũng không phải là dễ dàng đối phó như vậy đấy.
Độc bá Kinh Châu và Ích Châu, diện tích lãnh thổ mở mang binh hùng tướng mạnh, cho dù là bọn họ cũng không thể không cẩn thận. Hơn nữa lúc này vừa mới đánh bại Viên Thiệu, sĩ tốt mỏi mệt như thế sao còn có thể chống lại được Kinh Châu.
Quan trọng nhất là, vì sao bọn họ lại phải nghe theo Hàn Toại bám trụ Kinh Châu. Bọn họ muốn Lương Châu ổn định là không giả, nhưng không thể vì người khác mà có hy sinh được. Thế cục Lương Châu này có thể ổn định thì thôi, nếu không ổn định bọn họ rời khỏi là được, đợi cho ngày sau đại quân trở về lại tiếp tục phản công, cần gì phải dính vào vũng nước đục này.
- Ý tứ của Hàn Tướng Quân chúng tôi sẽ chuyển cho chủ công. Tuy nhiên mong ngươi giúp ta chuyển một câu đến Hàn Toại tướng quân, là vì sao chủ công nhà ta phải trợ giúp hắn?
Đỗ Tập nhìn thoáng qua hai người trịnh trọng hỏi.
- Ồ?
Trình Ngân và Lý Kham cũng ngây ra, sau đó cùng chắp tay đáp:
- Sứ giả đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ khiến cho Tư Không an tâm.
Lúc này hai người cũng hiểu rõ, nếu muốn Tào Tháo bám trụ Kinh Châu giúp họ, không trả giá nhất định không được.
Đợi cho sau khi hai người đi rồi, Đỗ Tập mới nhìn sang Dương Tu:
- Đức Tổ, ngươi nói Kinh Châu thật sự đến kết minh với Mã Đằng ư?
Lương Châu là nơi tình thế bắt buộc của Tào Tháo, tuy rằng vừa rồi giả bộ bất ngờ, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút lo lắng.
- Kinh Châu này đến chỉ sợ giống ý đồ như chúng ta.
Dương Tu suy nghĩ một chút nói.
- Ý ngươi là họ cũng không muốn Mã Đằng và Hàn Toại chiến đấu kịch liệt với nhau ư?
Đỗ Tập kinh ngạc nói.
- Không, nếu họ không hy vọng hai người chiến đấu kịch liệt, hơn nữa còn hy vọng hai người lưỡng bại câu thương. Kinh Châu vừa mới nuốt vào Ích Châu không ngờ lại bắt đầu mơ ước Lương Châu rồi, thật sự là làm cho người ta bất an nha.
Dương Tu nhíu mày nói. Thế lực phát triển của Kinh Châu thật sự là quá nhanh, vừa mới đánh hạ được Ích Châu mấy tháng, cho dù là có Lưu Chương trợ giúp cũng không thể lập tức đã muốn nắm bắt Ích Châu trong tay đó chứ.
Lúc này muốn lấy Lương Châu, thật không biết Lưu Kỳ này có phải quá mức tự tin hay không. Chẳng lẽ hắn không sợ Ích Châu nội loạn ư?
- Cái gì? Ý ngươi là Lưu Kỳ lại đang có ý đồ với Lương Châu rồi hả?
Đỗ Tập kêu lên kinh hãi. Nếu để cho Kinh Châu chiếm được Lương Châu vậy thì chính là một tin tức xấu đối với họ.
Tào Tháo tuy rằng không là kẻ địch với Kinh Châu lúc này, nhưng đối với Kinh Châu thậm chí là Giang Đông muốn chặt chẽ áp chế thế lực của bọn họ ở phía nam Trường Giang, không được để bọn họ phát triển thế lực đến phía bắc Trường Giang.
Hiện tại Kinh Châu mơ ước Lương Châu, rõ ràng là muốn gây dựng cơ nghiệp tại phương bắc, để thế lực Kinh Châu tiếp tục thăng cao một nấc mới.
- Việc này can hệ trọng đại, chúng ta không làm chủ được.
Đỗ Tập trịnh trọng nói, nói xong lại gọi to ra bên ngoài:
- Người đâu.
Sau đó cầm bút ở trên bàn múa bút thành văn, trong khoảnh khắc đã viết xong một bức thư, vừa lúc này một gã tiểu tướng đi tới.
Không đợi tiểu tướng mở miệng, Đỗ Tập đã đưa bức thư cho gã:
- Nhanh chóng phái người đem này thư này đến chỗ chủ công, càng nhanh càng tốt.
- Vâng.
Tiểu tướng cả người chấn động, biết trong thư chỉ sợ là việc kinh thiên gì đó rồi.
Thành Tuyên Uy, nghỉ ngơi một đêm trong dịch quán, sáng sớm hôm sau đã có người dẫn đến phủ Mã Đằng.
- Không biết tiên sinh đến Tuyên Uy có việc gì?
Mã Đằng rất tò mò về ý đồ của Pháp Chính, sở dĩ còn chưa hỏi là vì không muốn Kinh Châu chiếm quyền chủ động.
Nhưng trong một đêm quân coi giữ thành Võ Uy không bởi vì Pháp Chính đến mà có hành động gì khác, ngược lại tiếp xúc với sứ giả Tào Tháo và Hàn Toại cũng thường xuyên hơn, một ngày gặp ba lượt, thật sự là khiến trong lòng của hắn bất an.
- Hà hà, lần này tại hạ tới là phụng mệnh chủ công đến làm một giao dịch với tướng quân.
Pháp Chính chắp tay nói. Đối với Mã Đằng sáng sớm mời mình đến khiến trong lòng y cũng có chút kinh ngạc.
- Không biết là giao dịch gì?
Tay của Mã Đằng trong áo bào không khỏi nắm chặt lại.
- Là như thế này, chủ công nhà ta muốn tổ chức và thành lập một chi kỵ binh, nhưng Kinh Châu ta không có ngựa tốt, bởi vậy muốn có ngựa từ chỗ tướng quân. Đương nhiên tuyệt đối sẽ không để tướng quân chịu thiệt, bất kể là thỉnh cầu gì, tướng quân cứ việc nói ra.
Pháp Chính khẽ cười nói.
- Ồ, chuyện này là thật ư?
Mã Đằng kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, tuy nhiên điều kiện khác nhau giá phải trả cũng khác nhau.
Pháp Chính vẫn cười nói.
- Không biết chủ công ngươi muốn bao nhiêu ngựa?
Kinh Châu hùng bá mấy năm nay dĩ nhiên cực kỳ coi trọng ngựa. Tuy ngựa của Lương Châu nhiều nhưng ở địa phương khác ngựa là tài phú của thiên đại.
- Cái này còn phải xem tướng quân muốn giao bao nhiêu cho Kinh Châu. Muốn tổ chức và thành lập một chi kỵ binh tốt, ít nhất cũng phải hai vạn con chiến mã rồi.
Pháp Chính nói.
- Hai vạn con, cũng không nhiều lắm.
Mã Đằng gật gật đầu nói. Binh mã Lương Châu phần lớn là kỵ binh, lãnh thổ mở mang rất thích hợp nuôi thả ngựa, nếu thời thái bình gần như từng nhà đều có khả năng nuôi trên một con ngựa.
- Chủ công nhà ta nói, chỉ cần tướng quân đồng ý thì cứ ra giá, dù là muốn ta xuất binh tương trợ tướng quân giết Hàn Toại cũng có thể. Ta biết tướng quân và Hàn Toại thù sâu như biển, việc giết Hàn Toại hẳn tuyệt đối sẽ không giao cho Kinh Châu ta.
Ánh mắt Pháp Chính càng sáng ngời.
- Ồ?
Pháp Chính nói xong, Mã Đằng lập tức chấn động cả người. Lúc này hắn tuy chiếm thế thượng phong, nhưng Hàn Toại lấy được Võ Uy, hắn muốn đánh hạ Võ Uy cũng không biết phải đợi bao lâu, huống chi hiện tại thế lực của Tào Tháo cũng chen vào Lương Châu, thật sự không biết là phúc hay là họa.
- Việc này can hệ trọng đại, kính xin tiên sinh đợi mấy ngày.
Mã Đằng chắp tay nói. Lúc này Tào Tháo chưa chắc đã nhúng tay vào việc Lương Châu,nếu tùy tiện xin Kinh Châu giúp đỡ, ngược lại càng khiến Kinh Châu được lợi.
- Không sao. Khi nào tướng quân nghĩ xong thì tới tìm ta. Nhưng ta vẫn mong tướng quân sớm có quyết định.
Nhìn thoáng qua Mã Đằng, Pháp Chính đứng dậy rời khỏi.
Thời gian kéo dài càng lâu thì cơ hội Tào Tháo chen chân vào Lương Châu càng lớn, hắn càng có thể đòi giá nhiều hơn, dù sao Kinh Châu không cần lo lắng cái gì.
- Phụ thân, vì sao cha không đồng ý với hắn. Chỉ cần đánh bại Hàn Toại, mấy vạn con chiến mã cũng đáng đấy.
- Con không hiểu đâu, việc chiến mã quan hệ trọng đại, nếu để cho Kinh Châu chiếm được chiến mã thì thế lực Kinh Châu sẽ gia tăng mạnh, đối với chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi.
Mã Đằng lắc đầu, tuy rằng không dám xác định tương lai Kinh Châu sẽ như thế nào, nhưng trong tiềm thức hắn cũng không muốn Kinh Châu quật khởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận