Tam Quốc Tranh Phong

Chương 587

Tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên, bất kể là trên cổng thành hay dưới cổng thành đều chăm chú nhìn chăm chằm hai người.
- Hử?
Đột nhiên Lưu Kỳ quay đầu nhìn về chỗ cửa thành, chỉ thấy Lý Nghiêm khoái mã vọt ra ngoài đứng ở cửa thành, tầm mắt chăm chú nhìn vào chỗ hai người đang giao chiến, dường như bất cứ lúc nào cũng dự định tiến lên.
- Hưng Bá, ngươi đi lược trận, đừng cho Lý Nghiêm ra tay.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Cam Ninh, hắn không lo lắng Triệu Vân lắm, nhưng cũng không cho phép Ích Châu lấy nhiều khi ít.
- Rõ.
Cam Ninh lên tướng, tay cầm đơn kích liền xông ra ngoài, đối mặt với Lý Nghiêm, phòng bị Lý Nghiêm xông lên trước.
- Giết!
Trong lúc kích chiến đột nhiên Triệu Vân quát lớn, trường trường trong tay đột ngột tăng tốc, lập tức đâm tới trước người Hoàng Quyền, lập tức muốn giết Hoàng Quyền.
- Không tốt.
Thấy tình cảnh Hoàng Quyền nguy hiểm, Lý Nghiêm biến sắc, vỗ lưng ngựa xông lên.
Cam Ninh vẫn chú ý đến Lý Nghiêm cũng đột nhiên xông ra ngoài, ngăn trước Lý Nghiêm và hai người kia.
Thấy Cam Ninh bất ngờ xuất hiện, Lý Nghiêm không ngần ngại đưa thẳng đao trong tay quét qua đầu Cam Ninh, nhìn như là đầu của Cam Ninh sẽ bị chém rời ra trong chớp mắt, tác phong tàn nhẫn quả quyết vô cùng.
- Lý Nghiêm?
Lưu Kỳ nhìn thấy Lý Nghiêm ra tay tàn nhẫn như vậy cũng hơi kinh ngạc, mặc dù biết Lý Nghiêm văn võ song toàn, thậm chí tài văn chương và võ nghệ của Lý Nghiêm chỉ kém hơn Gia Cát Lượng và Hoàng Trung một chút. Nhưng lần này thấy Lý Nghiêm sát phạt quả quyết như vậy, hắn cũng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
- Chủ công, Lý Nghiêm văn võ toàn tài, không chỉ có thể chiến đấu kịch liệt với Cam tướng quân mà còn không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa bản lĩnh của hắn cũng không tầm thường, căn cứ theo tin tức của Cẩm Y Vệ truyền về, sở dĩ lần này Lưu Chương có thể có được hai mươi vạn đại quân mà không lo hậu hoạn, một phần là công lao của Lý Nghiêm.
Gia Cát Lượng bên cạnh Lưu Kỳ cảm thán nói.
- Đúng là đã coi thường hắn.
Lưu Kỳ lắc đầu nói, tuy biết tài năng của Lý Nghiêm không tầm thường, nhưng hắn lại không thích người có lòng dạ hẹp hòi như vậy, thiên hạ này có rất nhiều người tài, hắn không cần người như vậy.
- Ừ, Tử Long nhất định thắng.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Triệu Vân nói.
Chỉ thấy Hoàng Quyền dùng toàn lực đưa ra một chiêu, còn chưa kịp thu hồi trường đào thì trường thương trong tay Triệu Vân đã đâm thẳng tới ngực của Hoàng Quyền, lúc này thân thể của Hoàng Quyền còn chưa lấy lại được cân bằng nên không thể tránh né.
Bị buộc vào góc chết Hoàng Quyền hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy vẻ liều mạng, hai chân ra sức tránh khỏi vị trí trái tim, để trường thương đâm xuyên qua khôi giáp vào trong thân thể mình, sau đó ánh mắt lộ vẻ kiên cường chịu đựng sự đau nhức của cơ thể, rút trường đao về đâm vào đầu của Triệu Vân.
Thấy Hoàng Quyền như thế, Triệu Vân cũng hơi chấn động, nhìn bề ngoài Hoàng Quyền nho nhã bất phàm, thật không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, dù bị thương cũng liều mạng muốn làm hắn bị thương nặng.
Trong lòng chấn động, Triệu Vân thu hồi trường thương trong nháy mắt, song chưởng đưa lên để ngăn cản một đao của Hoàng Quyền, sau đó nghiêng người va chạm cùng Hoàng Quyền, khiến cho Hoàng Quyền đang trên lưng ngựa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng lảo đảo như sắp ngã.
Quay đầu ngựa lại, Triệu Vân ngẩng đầu nhìn Hoàng Quyền, trong mắt lộ ra sự kính nể nói:
- Ngươi khá lắm, ta không thể giết ngươi.
Hoàng Quyền cố gắng ngồi vững trên lưng ngựa, nghe Triệu Vân nói vậy thì sửng sốt, sau đó lập tức chắp tay thi lễ với Triệu Vân, cuối cùng y không thể kiên trì thêm nữa liền ngã xuống ngựa.
- Hoàng tướng quân?
Thấy Hoàng Quyền té ngã, trên cổng thành vang lên những tiếng kinh hãi, Hoàng Quyền là người khiêm tốn nho nhã và lễ độ, ở Ích Châu có quan hệ rất rộng.
- Người tới đưa Công Hành trở về.
Lưu Chương lộ nét mặt âm trầm nói với người bên cạnh.
Một lát sau, cửa thành được mở ra, một đội binh lính đi ra dìu Hoàng Quyền trở về thành, rồi lập tức có tiếng kẻng vang lên, Lý Nghiêm liền bỏ Cam Ninh lại quay đầu ngựa vọt vào trong thành.
Cùng lúc đó, Cam Ninh và Triệu Vân cùng quay trở về trong trận.
- Chủ công, mạt tướng tự ý làm chủ thả Hoàng Quyền, kính xin chủ công tha tội.
Trở lại trước trận, Triệu Vân quỳ xuống trước Lưu Kỳ nói.
Lưu Kỳ khẽ cười, giơ tay ra hiệu cho Triệu Vân đứng dậy nói:
- Không sao, Hoàng Quyền này ta cũng rất thưởng thức, chết dưới thương của ngươi cũng đáng tiếc.
- Đa tạ chủ công.
Trong lòng Triệu Vân được buông lỏng, thuận thế đứng lên, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười, hắn đã hiểu được ý của Lưu Kỳ, Lưu Kỳ nói vậy là có ý thu phục Hoàng Quyền.
- Lưu Ích Châu nên biết không thể trái ý trời, hiện giờ Ích Châu đại thể đã mất, sớm ngày ra khỏi thành quy hàng có thể miễn cho dân chúng Ích Châu sinh linh lầm than, hơn nữa chỉ cần các ngươi quy hàng, ta sẽ lập tức tấu lên thiên tử bant ước vị cho các ngươi.
Lưu Kỳ thức ngựa tiến lên ngẩng dầu nhìn lên cổng thành, cao giọng quát, giọng nói không lớn nhưng cũng khiến cho tất cả mọi người trên cổng thành đều có thể nghe thấy được.
- Hừ, Lưu Kỳ ngươi ngông cuồng tự khai chiến, ta sao có thể làm như ngươi mong muốn, tuy hôm nay ngươi chiếm thế thượng phong nhưng Ích Châu ta có hai mươi vạn binh mã, ta lại muốn xem ngươi làm sao đánh chiếm Miên Trúc?
Lưu Chương vì chuyện Hoàng Quyền bị thương nên trong lòng bất mãn, nghe Lưu Kỳ nói vậy lại càng giận giữ, quát hỏi Lưu Kỳ.
- Ha ha, ngươi ỷ lại vào Nghiêm Nhan Trương Nhậm, kỳ vọng hai người đó có thể đánh lén Kinh Châu ta?
Lưu Kỳ cười, nhìn lên cổng thành trong mắt tràn đầy ý cười nói.
- Hả?
Lưu Chương biến sắc, chuyện đánh lén Kinh Châu là chuyện cực kỳ bí mật, hắn không ngờ Lưu Kỳ lại biết, tuy nhiên lúc này Nghiêm Nhan và Trương Nhậm cũng đã chạy tới Kinh Châu, cho dù Lưu Kỳ có biết thì làm được gì?
Tuy nhiên thấy thần sắc Lưu Kỳ như cười như không, Lưu Chương cũng cảm thấy bất an.
- Lưu Ích Châu kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại muốn chống lại Kinh Châu ta, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn sống chết cùng hắn hay sao? Các ngươi có biết Lưu Chương sẽ đối đãi với các ngươi như thế nào? Chẳng lẽ lại muốn đi theo vết xe đổ của gia tộc Ngô thị hay sao?
Lưu Kỳ không thèm để ý tới Lưu Chương mà quay đầu nhìn những người khác trên cổng thành nói.
- Không tốt, Lưu Kỳ muốn ly gián quan hệ giữa chủ công và các thế gia.
Trịnh độ đứng bên cạnh Lưu Chương biến sắc nhìn Lưu Kỳ nói.
Quay đầu nìn về phía mọi người, quả nhiên lúc này ánh mắt mọi người trên cổng thành đều lóe sáng, hiển nhiên là trong lòng đang tính toán.
Hiện giờ tình hình của Ích Châu đúng là rất phức tạp, nhưng chỉ cần một trong hai người Trương Nhậm và Nghiêm Nhan có thể thành công thì tình thế toàn bộ Ích Châu có thể nghịch chuyển.
Cũng chính vì vậy mà lúc này mọi người mới hiểu rõ vì sao trong trận chiến lớn như vậy nhưng lại không thấy hai đại đướng Trương Nhậm và Nghiêm Nhan xuất hiện, đến lúc này mọi người mới biết hai người này tiến đến đánh lén Kinh Châu.
Tuy nhiên nhìn Lưu Chương dường như đã sớm biết chuyện này, đối với chuyện Trương Nhậm và Nghiêm Nhan đánh lén Kinh Châu cũng không quá mức để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận