Tam Quốc Tranh Phong

Chương 48

- Tới rồi.
Một binh sĩ vui mừng chỉ về phía trước nói. Theo phương hướng ngón tay y chỉ tới, đám binh lính nhìn thấy quân trướng dựng đứng trong lùm cây rậm rạp, cờ xí giữa cây rừng tươi đẹp nhìn như ẩn như hiện. Đây là doanh địa do Lưu Kỳ sai người tới trước dựng.
Đám lính gia tăng cước bộ lao về phía sàn vật đơn sơ, tốp năm tốp ba dìu nhau đứng ở nơi đó. Đợi tới khi Triệu Luy tuyên bố ăn cơm, các quân sĩ mới phờ phạc đi về phía quân trướng của mình.
Từ Thứ đứng phía xa xa nhìn bình lính rời đi, cười nói:
- Biện pháp của tướng quân đối với luyện binh rất hiệu quả, lúc này mới trải qua vài ngày, ai lấy đều có thể kiên trì hành quân hơn trăm dặm, mấy hôm trước quân sĩ mới đi được tám mươi dặm hôm nay đã có thể hành quân trăm dặm, nếu tiếp tục như vậy, bọn họ không chỉ ngày đi trăm dặm mà sau đó vẫn có thể tác chiến.
Lưu Kỳ cười cười không giải thích, đây là hắn dựa vào phương phương luyện binh ở hậu thế làm gia tăng sức chịu đựng và thể lực của binh sĩ. Sở dĩ sai người tiến tới trước xây dựng quân doanh, chính là để binh lính có mục tiêu tiến tới mà thôi.
- Dựa theo tốc độ hành quân như vậy, ba ngày sau chúng ta có thể tới Trường Sa. Trương Tiện kia chắc chắn sớm tính toán tốc độ hành quân của chúng ta, ngay mai đổi lộ trình hành quân thành tám mươi dặm. Chúng ta phải tùy thời phòng bị Trương Tiện đánh lén.
Trong đại trướng Từ Thứ nhìn bản đồ hành quân nói.
Lưu Kỳ gật gật đầu, hành quân hơn mười ngày bọn họ đã tới Nam Quận, dựa theo tốc độ hành quân như vậy, chỉ vài ngày nữa là đi vào quận Trường Sa. Quận Trường Sa là sào huyện của Trương Tiện, y lúc này kinh doanh hơn hai mươi năm, thế lực tất nhiên không phải là nhỏ, nói không chừng đã thẩm thấu vào Nam Quận, Lưu Kỳ không thể không cẩn thận.
Lưu Kỳ nhìn bản đồ hỏi:
- Nguyên Trực huynh cho rằng sau khi chúng ta vào Trường Sa nên làm thế nào?
Trường Sa quá rộng lớn, Lưu Kỳ nhất thời không biết nên xuống tay từ chỗ nào, dựa vào ý nghĩ của hắn chính là, trực tiếp tấn công thành Lâm Tương, sau khi chiếm Lâm Tương những nơi khác sẽ không đáng ngại, chỉ là hắn cảm giác làm như vậy có chút không ổn, vì thế muốn hỏi Từ Thứ một chút xem Từ Thứ sẽ làm thế nào.
Từ Thứ đã có chút hiểu Lưu Kỳ, dựa vào hiểu biết của Lưu Kỳ nhất định trong lòng đã có suy tính mới đến hỏi mình, Từ Thứ cũng không giấu diếm chỉ vào huyện Du, nói:
- Sau khi tiến vào Trường Sa, trước hết tướng quân phải chiếm lấy huyện Du, huyện Du là thông đạo duy nhất giữa Giang Đông và Kinh Châu, chiếm được huyện Du không những phòng bị được sự tham gia của Giang Đông, mà đến lúc đó Trương Tiện chính là cá nằm trong chậu, không đáng ngại. Tướng quân bình định phản loạn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lưu Kỳ nghi ngờ hỏi:
- Khu vực huyện Du quan trọng như thế, Trương Tiện chắc chắn phái trọng binh canh giữ, trong khoảng thời gian ngắn e là không chiếm giữ được, sao không chờ sau khi chiếm được Lâm Tương sẽ tới chiêu hàng?
Từ Thứ lắc đầu nói:
- Tướng quân suy nghĩ nhiều rồi, huyện Du tuy vị trí đặc thù, nhưng Trương Tiện sẽ không phái trọng binh trấn thủ. Toàn bộ quân đội Trường Sa nhiều nhất có ba vạn quân đội, ta nghĩ Trương Tiện chắc chắn sẽ tập trung quân đội ở Lâm Tương, dùng sức khỏe đánh sức mệt quyết tử chiến một trận với tướng quân. Quân đội đóng ở huyện Du lúc này sẽ không vượt qua hai nghìn người. Chỉ cần tướng quân tới chiêu hàng, bọn họ chắc chắn sẽ mở cửa thành đầu hàng.
- Không tồi, Nguyên Trực huynh cho rằng Giang Đông lần này có xuất binh hay không?
Lưu Kỳ có chút lo lắng, lần này Trương Tiện làm phản là cơ hội tốt ngàn năm có một, theo lý mà nói Giang Đông nhất định sẽ xuất binh, vì sao tới bây giờ vẫn chưa có tin tức, Lưu Kỳ suy nghĩ trăm mối không lý giải được.
Từ Thứ nhìn Giang Đông thở dài:
- Ta cũng không biết, lần này thực sự chính là cơ hội tốt, Tôn Sách là người có dũng có mưu, lại có Chu Du, Trương Chiêu phò tá, không thể không nhìn ra. Trừ phi Giang Đông có chuyện nảy sinh, khiến cho Tôn Sách không thể không buông tha cơ hội này.
Y tinh thông binh pháp, nhưng không thể nhìn thấu tâm tư người, huống hồ y chỉ nghe nói qua Tôn Sách, chưa từng tận mặt trông thấy.
Lưu Kỳ đành phải buông lỏng việc này, bởi vì trước mắt hắn còn nhiều việc phải lo:
- Nguyên Trực huynh, Trường Sa có thể có người của chúng ta?
Lưu Kỳ muốn nói chính là tổ chức bí mật hắn xây dựng có thể xâm nhập vào Trường Sa hay không, sau khi Từ Thứ đến Lưu Kỳ đẵ chuyển giao tổ chức bí mật vào tay Từ Thứ.
Từ Thứ lắc đầu thở dài:
- Thời gian quá ngắn, lực lượng tổ chức quá mỏng, còn chưa xâm nhập vào Trường Sa, chỉ có điều trước khi xuất chinh, ta đã phái người tới Trường Sa, đến giờ vẫn chưa có tin tức truyền về.
Sau khi Từ Thứ tiếp nhận tổ chức bí mật trong tay Mã Trung, trong lòng kích động khó nói thành lời. Tổ chức này mặc dù là mô hình sơ khai, nhưng Từ Thứ có thể cảm nhận được sau này sẽ có thể khuếch trương lực lượng. Tính nghiêm mật, tính hoàn thiện của tổ chức ngay cả y cũng không thể không cảm thán. Sau khi tiếp nhận tổ chức, y biết mình nhất định không thể tách rời Lưu Kỳ.
Người nắm trong tay tổ chức này phải là người được Lưu Kỳ tin cậy, điểm này khiến Từ Thứ thực sự cảm động. Nhưng cũng vì nguyên nhân này, đã cột chặt y và Lưu Kỳ vào nhau, bởi Lưu Kỳ sẽ không cho phép ngoại nhân biết được sự tồn tại của tổ chức này.
Lưu Kỳ gật gật đầu, chính hắn đã nói suy nghĩ trong lòng với Mã Trung, hắn có thể cảm nhận được sự gian khổ trong khoảng thời gian thành lập tổ chức. Bởi vậy hắn không hỏi tổ chức rốt cuộc phát triển tới tình trạng nào. Đối với Từ Thứ và Mã Trung, hắn hiện tại hoàn toàn có thể tín nhiệm.
- Chỉ là tướng quân nếu muốn bình định Trường Sa, có mấy người không thể không đề phòng.
Từ Thứ ngẩng đầu nói, thần sắc vào lúc này nghiêm túc hơn vài phần.
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên, rốt cuộc người nào lại có thể khiến Từ Thứ coi trọng như thế, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Nguyên Trực huynh muốn nói đến người nào?
Từ Thứ chỉ vào Lâm Tương trên bản đồ, nói:
- Người đầu tiên tướng quân phải chú ý chính là Hàn Huyền, người này là đệ đệ của Hàn Hạo, có uy danh rất lớn trong lòng dân chúng Trường Sa.
- Hàn Hạo? Người này là ai.
Hàn Huyền, Lưu Kỳ từng nghe nói đến, nhưng Hàn Hạo Lưu Kỳ chưa từng nghe nói qua. Ở hậu thế, cách nói về Hàn Huyền không đồng nhất, nhưng hiện tại thanh danh của Hàn Huyền rất tốt.
Từ Thứ nói:
- Hàn Hạo là đại tướng dưới trướng Tào Tháo, văn võ song toàn, được Tào Tháo rất tín nhiệm, hiện tại đang làm Quan Bái Trung Hộ Quân chấp chưởng cấm quân.
Nói đến đây sắc mặt Từ Thứ có chút không được tự nhiên, dù sao Hàn Hạo được phong là thống lĩnh cấm quân cũng phải thông qua ý tứ của Hoàng Thượng.
Lưu Kỳ nói tránh đi:
- Còn người nào nữa?
Từ Thứ chỉnh đốn lại tâm tư, trong thời loạn khái niệm Hoàng Đế có chút mơ hồ, ai cũng biết ai tương lai bình định thiên hạ, người đó chính là Hoàng Đế, Từ Thứ chỉ có chút đồng cảm mà thôi:
- Người khác chính là đại tướng dưới trướng Hàn Huyền - Dương Linh, người này và Linh Lăng Thái Thú Lưu Độ ủng hộ Lưu Hiền, Đại Tướng Hình Đạo Vinh, đại tướng dưới trướng Quế Dương Thái Thú Triệu Phạm - Trần Ứng và Bảo Long là ngũ hổ thành Kinh Nam, dũng không thể đỡ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận