Tam Quốc Tranh Phong

Chương 342

- Tào Tháo phương bắc giờ đây không dám giao chiến với Kinh Châu, ta nghĩ Tào Tháo phái Tào Nhân, Tào Sảng trấn thủ Thượng Dung và Phàn Thành, nhưng cũng chỉ là quan sát mà thôi. Mà trong Uyển Thành có một vạn binh mã lại có Bàng Thống, Cam Ninh và Ngụy Diên tương trợ, nhất định sẽ chống đỡ được Tào Tháo bên ngoài Uyển Thành. Mà Giang Đông Tôn Sách con nghĩ Khổng Minh có thể chế trụ được họ. Mà Man tộc Ngũ Khê phía nam chỉ cần phái một viên đại tướng là có thể bình định được.
Nếu không có Bàng Thống và Gia Cát Lượng hắn thật sự không biết nên làm thế nào với tình hình này. Nhưng hiện tại Bàng Thống và Gia Cát Lượng đã giúp hắn ngăn cản được hơn phân nửa, hắn chr cần giải quyết đám người Thái Mạo, sau đó tiếp tục loại bỏ Man tộc Ngũ Khê phía nam là được.
- Khổng Minh? Hắn thật sự có tài năng như thế ư?
Lưu Biểu kinh ngạc hỏi Lưu Kỳ. Tài năng của Bàng Thống đúng thật khiến ông kinh ngạch, nhưng không ngờ ký thác của Lưu Kỳ đối với Gia Cát Lượng còn nhiều hơn.
- Ngọa Long và Phượng Sồ đều là người kinh thiên động địa, việc này qua đi là biết ngay. Dù là Khổng Minh hữu danh vô thực ít nhất có thể lấy được Giang Hạ của Tôn Sách. Những điều này cũng đủ loại trừ đám người Thái Mạo rồi. Hơn nữa Nguyên Trực đã đến Ký Châu, con nghĩ hắn ắt sẽ khuyên bảo được Viên Thiệu công kích Tào Tháo trợ giúp Kinh Châu. Dù sao Ký Châu cùng Kinh Châu cũng là minh hữu.
Nghe Lưu Kỳ phân tích như thế, Lưu Biểu và Tân Bì đều thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ Lưu Kỳ từ trước đó đã phái Bàng Thống cùng Gia Cát Lượng đến Uyển Thành và Giang Hạ rồi. Thực ra hai người không nghĩ rằng mình đã nghĩ sai, Lưu Kỳ phái Bàng Thống và Gia Cát Lượng đến Uyển Thành và Kinh Châu, căn bản cũng không phải là dự liệu được Tào Tháo sẽ đứng phía sau làm khó dễ Kinh Châu, mà là muốn tôi luyện hai người.
Mà đối với hành động của Tào Tháo Lưu Kỳ cũng hết sức bất ngờ. Dù sao Tào Tháo đang gấp gáp ứng phó với trận quyết chiến sắp tới, ai có ngờ lão ta lại động thủ với Kinh Châu chứ.
- Vậy còn phái ai đi đến quận Võ Lăng để bình định phản loạn?
Lưu Biểu hỏi tiếp.
- Tuyên Uy hầu Trương Tú chính là nhân tuyển số một ạ.
Lưu Kỳ cười đáp.
- Ồ, xem ra Trương Tú vừa mới đầu hàng nếu lòng mang dị tâm chẳng phải là đem cơ nghiệp Kinh Châu ký thác lên người hắn hay sao, chỉ cần hơi không cẩn thận Kinh Châu sẽ rơi vào tay Trương Tú đó sao?
Nghe Lưu Kỳ nói muốn dùng Trương Tú, Lưu Biểu và Tân Bì đều ngạc nhiên. Dù sao Trương Tú là bị ép buộc đầu hàng đấy, nếu lúc này thấy tình huống Kinh Châu như thế, sao không có dị tâm chứ.
- Hà hà, xin phụ thân và nhạc phụ yên tâm, con có đối sách rồi, Trương Tú sẽ không làm gì đâu.
Lưu Kỳ tự tin nói.
- Mà người nhà của Trương Tú đã đến Tương Dương rồi, hơn nữa dù để hắn đến Kinh Nam bình định Ngũ Khê Man tộc cũng không vấn đề gì. Trương Tú chiếm cứ Kinh Nam, Tương Dương có thể phái binh thu phục lại bất cứ lúc nào, hắn hiểu rất rõ. Trương Tú này là người thức thời. Hắn chiếm cứ Kinh Nam không có ngoại viện bất cứ lúc nào cũng sẽ bị quân tiên phong Kinh Châu tấn công. Cùng với việc chiếm cứ Kinh Nam nhưng hằng ngày lo lắng còn không bằng thành thật làm tướng quân cho hắn.
Lưu Kỳ hiểu rất rõ một số vị tướng quân như Trương Tú.
Lưu Biểu cùng Tân Bì liếc nhìn nhau đều nhìn thấy tia vui mừng trong mắt đối phương. Lưu Biểu nói với Lưu Kỳ:
- Nếu con đã có đối sách như vậy thì cứ làm đi. Đây là binh phù của Phi Long quân và Phi Hổ quân, sau này giao cho con. Chờ mấy ngày nữa ta sẽ dâng biểu lên thiên tử để con làm Kinh Châu mục.
Nói xong, Lưu Biểu cảm thấy trong lòng hết sức nhẹ nhõm. Quyền lực bao năm nay không buông nay buông tay cảm thấy trên người nhẹ nhõm rất nhiều.
- Đa tạ phụ thân.
Lưu Kỳ vô cùng phấn khởi. Vốn hắn chỉ muốn đạt được sự ủng hộ của Lưu Biểu, không ngờ ông lại giao binh phù hai quân cho hắn, điều này chẳng khác nào giao trọn Kinh Châu cho hắn.
- Ừ, con đi đi, ta còn có chuyện cần nói với Tá Trị.
Lưu Biểu gật gật đầu nói với Lưu Kỳ. Lưu Kỳ thi lễ với hai người rồi đứng lên rời khỏi.
Đợi Lưu Kỳ đi rồi, Lưu Biểu mới cười nói với Tân Bì:
- Lần này ngươi hài lòng rồi chứ?
Tân Bì là nhạc phụ của Lưu Kỳ, kỳ vọng trong mắt ông Lưu Biểu nhìn thấu. Nếu không với tính tình của Tân Bì ắt sẽ không vội vàng quyết định hôn sự của hai đứa nó như thế. Phải biết rằng Tân Bì năm xưa nổi danh, cả đời chỉ có mỗi một cô con gái duy nhất.
- Khà khà, lẽ nào ngươi còn muốn để Kỳ nhi cản tay không thành? Kinh Châu giao cho Kỳ Nhi mới có thể vấn đỉnh được thiên hạ. Nói không chừng tương lai ngươi còn có thể trở thành Thái thượng hoàng đấy.
Tân Bì phấn khởi nói. Lưu Biểu tỏ thái độ làm cho Tân Bì không còn nỗi lo gì có thể buông tay đến chỉnh hợp Kinh Châu. Kinh Châu hôm nay nhìn ngoài mặt như chia rẽ. Trong thời gian hơn mười ngày qua ông một mực lo lắng việc này, hôm nay giải quyết viên mãn chẳng phải là trong lòng thoải mái nhẹ nhõm ư.
- Cũng tốt, sau này việc Kinh Châu giao cho Kỳ Nhi rồi, tôi đương nhiên không còn là một chư hầu hợp cách nữa.
Lưu Biểu tự cười bản thân. Chư hầu khác giờ phút đều muốn khuếch trương, duy chỉ có ông là bảo thủ không có ý tiến thủ chút nào.
Trong phủ Trương Tú, Giả Hủ thấy sắc mặt Trương Tú cực kỳ khó coi. Hôm nay y phụng mệnh Lưu Kỳ đến phủ Trương Tú, không ngờ vừa đến đã bị Trương Tú kéo đến thư phòng, nói đến thế cục hiện tại của Kinh Châu. Nghe Trương Tú nói Giả Hủ đã biết tính toán trong lòng Trương Tú.
Tình huống Kinh Châu trước mắt y vừa văn lấy được từ chỗ Lưu Kỳ, hơn nữa y biết Lưu Kỳ cũng vừa mới nhận được tin tức. Hôm nay Trương Tú lại biết rõ chỉ có thể nói rõ một việc, chính là Trương Tú đã cấu kết với Tào Tháo. Nghĩ vậy Giả Hủ giật mình toát mồ hôi.
Nghĩ Lưu Kỳ bảo mình đến phủ Trương Tú mục đích không phải là thám thính Trương Tú có lòng phản nghịch hay không, mình còn chưa được Lưu Kỳ tín nhiệm hoàn toàn. Nếu liên lụy vào trong việc của Trương Tú, cả nhà mình chẳng phải sẽ gặp tai họa hay sao.
Bởi vậy Giả Hủ không đợi Trương Tú nói xong vội đứng lên:
- Tướng quân, ta nghĩ giờ đây đại công tử đã từ Châu Mục phủ trở về rồi, ta không tiện ở lại. Qua hai ngày nữa ta sẽ lại đến thăm hỏi.
Thấy Giả Hủ như vậy Trương Tú khó chịu, nhưng cũng không nghi ngờ gì, khoát tay nói:
- Vậy Văn Hòa cứ về gặp Lưu Kỳ đi.
Trương Tú tiễn Giả Hủ ra cửa, đang định đi vào trong chợt nghe Giả Hủ nói:
- Nay tướng quân đang ở Kinh Châu không phải Uyển Thành. Uyển Thành là nơi giao hội thế lực giữa Lưu Biểu và Tào Tháo, Lưu Biểu mới không dám bức bách quá mức. Nhưng nay tướng quân đã bị hãm trong Kinh Châu, tướng quân còn phải chuẩn bị tâm lý mới được, chớ có nghe theo người khác mà châm ngòi gây loạn. Cần phải biết rằng nhất cử nhất động của ngài đều rơi vào trong mắt Đại công tử. Đại công tử đang nhìn xem phản ứng của tướng quân đấy. Mong sao tướng quân có thể tỉnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận